Kế tiếp mấy ngày, Tề Trạm cũng không có động tĩnh gì, khiến ta không khỏi nghi ngờ, hắn chỉ đùa giỡn với ta mà thôi.
Lại qua mấy ngày, lễ vật hỏi cưới của Tề Trạm chất đầy cả sân viện ta, phụ thân há hốc mồm kinh ngạc, so sánh ra, ta lại khá điềm tĩnh.
Ngày ta cùng Tề Trạm thành thân, mười dặm hồng trang, chấn động nhất thời, các khuê nữ đang chờ chồng nơi Thanh Dương thành gh/en gh/ét x/é rá/ch khăn tay, ta lại thản nhiên, bởi vì, đêm ấy, ta nghe thấy hai thị nữ trong phủ Hầu thì thầm dưới ánh đêm.
“Nàng có phát hiện không, vị phu nhân của chúng ta đây rất giống vị kia...”
“Suỵt, nàng không muốn mạng sao, để Hầu gia nghe thấy nàng lại nhắc tới vị ấy, coi chừng cái đầu của nàng.”
“Đây chẳng phải không có người ngoài sao?”
“Hỡi ơi, vị phu nhân này nhìn xa thì giống, nhìn kỹ lại không giống, chỉ là hạt nốt ruồi nơi khóe mắt quả thực giống hệt.”
“Được rồi, mau đi làm việc đi.”
Trong lòng ta đã rõ, ta giơ tay sờ sờ hạt nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt, người xem tướng mặt nói hạt nốt ruồi này của ta mọc tốt, có phúc khí, lời nói quả không sai, phen này vừa c/ứu được phụ thân, lại ki/ếm được cái chức Trấn Bắc Hầu phu nhân, thật là đáng giá.
Đêm động phòng hoa chúc, tân lang quan Tề Trạm uống rư/ợu say mềm như bùn, ta vốn dĩ cũng không kỳ vọng gì, bèn tự mình vén khăn che mặt, cởi bỏ trâm hoa trên đầu, thay áo ngủ, sau đó gọi thị nữ của hắn tắm rửa thay quần áo cho hắn.
Quấy rầy một hồi lâu, ta đẩy Tề Trạm vào trong giường, định nằm xuống nghỉ ngơi, Tề Trạm bỗng mở mắt, ánh mắt mơ hồ nhìn ta một lát, chợt ngồi dậy đ/è ta xuống dưới, môi hôn lên hạt nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt ta, trong miệng lẩm bẩm: “An Lan, An Lan...”
Trong lòng ta vô cớ một trận đắng cay, bị nhận nhầm thành người khác, trong lòng rốt cuộc không thoải mái, ta đẩy hắn ra lạnh lùng mở miệng: “Hầu gia, ta là Lý Gia Lạc, không phải An Lan.”
Ánh mắt Tề Trạm mê mang, một lúc, dần dần tỉnh táo, đối với ta phun ra lời hoa mỹ: “Ngươi cách bản hầu gần thế làm gì? Cút đi!”
Ta đầy mặt đen kịt, là tên vương bà nào ôm ta vậy?
Lười biếng tranh cãi với kẻ say, ta quay lưng đối diện hắn nằm xuống, quấy rầy một ngày, quá mệt mỏi.
Tề Trạm lại mở miệng: “Ta bảo ngươi cút, nghe không thấy sao?”
Ta nhịn không được: “Hầu gia, chỉ có chừng này đất, ngài bảo ta cút đi đâu? Bằng không ngài đi chỗ khác ngủ đi.”
“Ngươi đuổi ta đi? Gan không nhỏ đâu, ngươi cho bản hầu ngủ dưới đất.” Tề Trạm lạnh lùng vô tình nói.
“Vậy ít ra cũng cho ta cái chăn chứ?” Ngủ đất thì ngủ đất, ngươi tưởng ta muốn ngủ với ngươi sao?
Tề Trạm vớ lấy một cái chăn, trùm đầu lên người ta.
Ta cam phận trải chiếu dưới đất, nằm lăn xuống đất, thành thân thật là phiền phức, mệt người.
Sáng sớm, ta tỉnh dậy trong một trận gầm thét: “Lý Gia Lạc, sao ngươi lại ở trên giường bản hầu?”
Ta mở mắt ngái ngủ, ta đang nằm trong lòng Tề Trạm, như con gấu koala bám vào người hắn, hắn đang dùng tay gạt ta ra.
Ta xoa xoa mắt, sao ta lại chạy lên giường? Một chút ấn tượng cũng không có.
Ta đẩy hắn ra, hoàn toàn không để ý nói: “Ta một nữ nhân còn không so đo với ngươi, ngươi một đại nam nhân còn so đo cái gì?”
Tề Trạm bị ta chọc gi/ận sắc mặt tái nhợt: “Không biết x/ấu hổ!”
Ta không nói gì: “Ta đây chính là người ngươi tam môi lục thính cưới về, sao lại không biết x/ấu hổ?”
Tề Trạm bị ta chặn họng, không vui sai khiến: “Còn không mau thay quần áo cho bản hầu?”
Ta làm sao biết thay quần áo cho nam nhân, ta không khách khí gọi thị nữ tắm rửa thay quần áo cho hắn.
Tề Trạm nghiến răng nghiến lợi: “Bản hầu cưới ngươi về để làm gì? Thuần túy tìm khí chịu.”
Ta he he cười, không x/á/c định không phủ định.
Năm đầu thành thân, Tề Trạm rất bận, ta cũng rất bận, ta bận bịu theo quản gia học quản lý tài chính, nắm giữ trung quỹ, lấy lòng công bà, một năm sau, xử lý các loại sự vụ ta đã làm được như cá gặp nước, công bà đối với ta cũng yêu quý hết mực, bởi vì ta miệng lưỡi ngọt ngào lại náo nhiệt, người già mà, chỉ cầu một sự náo nhiệt.
Năm này, ta cùng Tề Trạm miễn cưỡng tính là tương kính như tân, chỉ là, thỉnh thoảng còn vì tập quán khác nhau mà cãi nhau, ví như, hắn thích ăn cá hấp, mà ta thích ăn cá chua ngọt, hắn thích ăn thanh đạm, mà ta không cay không vui.
Mỗi lần hắn nhìn ta ăn ớt, ăn đến nước mũi chảy ròng, môi sưng đỏ, hắn đều tặng ta hai chữ “thô tục”.
Ta cũng thuận tiện tặng hắn hai chữ “làm bộ”.
Hắn thích yên tĩnh, đại bộ phận thời gian đều ngâm mình trong thư phòng, mà ta thích náo nhiệt, hôm nay mời người hát đại hí, ngày mai mời đoàn tạp kỹ.
Hắn mỗi lần đi ngang qua Trừng Viên náo nhiệt của ta, đều tặng ta hai con mắt trắng dã, thuận tiện phê bình ta tiêu tiền như nước chảy.
Ta lấy sổ sách kế toán ra tranh luận với hắn: “Ngươi mở mắt chó ra xem, từ khi ta gả cho ngươi, sản nghiệp dưới tên ngươi đều tăng ba thành rồi, ta tiêu một chút sao? Tự ta ki/ếm được.”
Làm Hầu phu nhân cũng khá sướng, có tiền, có địa vị, chỉ là không có tình yêu.
Năm thứ hai thành thân, ngày tháng không dễ chịu, bởi vì bà bà ta bắt đầu trong sáng ngoài tối thúc giục ta sinh cháu trai cho bà.
Việc này có chút khó xử, đừng nói ta không muốn sinh, chỉ nói muốn sinh tự mình cũng không sinh được a.
Điều khó chịu nhất là, lão thái thái này ngày ngày bảo người hầu nấu thập toàn đại bổ thang cho ta, uống đến môi ta, hậu môn cùng nóng trong, đ/au lắm.
Nay sáng sớm, ta đi thỉnh an với bà lão ấy, bà lại bắt đầu: “Gia Lạc, lại đây xem, nương tự tay làm đôi hài hổ đầu này thế nào? Đẹp chứ? Hỡi, không biết khi nào dùng được đây.”