sai.

Hai năm nay, làm ít chuyện ngốc nghếch Thâm Ôn, bởi thể nào ngừng anh. Nhưng gắng đến đâu, chỉ quay về, mãi mãi chỉ kẻ thừa trong Thâm Ôn.

“Nhưng, Lương, buộc phải rời đi sao?”

Tôi hít hơi sâu, lên khuôn Nghe vậy, sắc đổi thay rõ rệt.

Mọi đều rằng kia rời đi do Tổng đe dọa, vậy.

Nhưng Tổng với chỉ giản chọn tương lai lợi hơn trong tương lai ấy, hiện Thâm Ôn.

Cũng chính điều này, mới đồng ý Thâm Ôn.

Bởi vì, ít nhất, dành sâu dành cô.

Tôi đứng “Tôi thừa nhận, thích luôn cô, hy vọng hai đến với Nhưng Lương, chứ?”

Tôi nghĩ, đến đây chắc chắn được hàm ý sâu xa trong tôi.

Nếu thành Thâm Ôn, thể nhường bước. Nhưng không, dễ dàng làm tổn thương đàn ông mà bất chấp tất cả.

“Đây chẳng phải vị hôn thê Tổng mối Tổng sao? Thế này nhỏ bé, cả ba chúng ta tụ họp đây, kỳ diệu.”

Người phụ nữ khiến nhớ rõ.

bạn cùng lớp đại Thâm Ôn, luôn phương mà uống rư/ợu say, tự c/ắt tay.

tuyên bố sẽ khiến Thâm phải giá khi thẳng tỏ cô.

Nhìn tư hiện rõ ràng đang nhắm vào cả Mộng.

Phía vang lên tiếng dữ dội, chiếc ly thủy tinh vỡ sàn.

Tôi chưa kịp rõ chuyện gì ra, chỉ năng bảo vệ bụng mình.

“Vân Thâm Ôn, tò mò, giữa hai phụ nữ này, sẽ chọn ai?”

“Vân Thâm!”

Giọng cả hai vào nhau, ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một cơn đ/au dữ dội ập cắn ch/ặt răng.

“Vân Thâm, Khương Thời chảy m/áu.”

Tôi đ/au đến mức ngồi dậy nổi. Thâm đến chưa bao biểu lộ vẻ vậy với tôi.

Bất lực, đ/au lòng, hối h/ận.

Anh ôm vào lòng: “Khương Thời, lỗi, c/ứu biết…”

Ánh trống định đỡ ra.

“Thì ra, chọn vẫn à, Thâm Ôn, Khương Thời đáng thương, đứa con các người, cứ mà mất đi…”

Cũng sao, đáng lẽ nên đoán được rồi, giữa Mộng, mãi mãi chỉ chọn ấy.

Vì vậy, khi cả hai chúng hiểm, bình an vô chắc chắn sẽ Mộng.

Tình dành Thâm biến mất cùng với đứa con mất.

Trước khi ngất Thâm nói: “Khương Thời, chúng ta sẽ con nữa.”

Tôi nói, sẽ mãi mãi còn.

6

Lúc tỉnh dậy, Khương Giản đang ngồi giường bệ/nh.

“Em tỉnh rồi?”

Anh lạnh tiền đỡ kê gối, nhịn mãi rồi kìm được: “Khương Thời, đây nhắc sao? nhắc bao lần, nhưng chẳng chịu đây… xem khổ sở cái gì?”

Tôi chỉ chằm vào vết m/áu khô lòng bàn hỏi anh: Thâm đâu?”

“Anh ta ngoài kia, chút lương tâm, cả đêm, vừa ra ngoài m/ua đồ ăn sáng em.”

“Gọi vào giúp em.”

Vân Thâm nhanh chóng bước vào, cầm nóng.

Quần áo nếp nhăn, vạt áo mi, dính m/áu khô cứng.

Anh đến giường, mới rõ khuôn vết bầm, đoán chắc chắn do Khương Giản ra.

Anh xuống, chậm rãi, dò xét ôm vào lòng, giọng vỡ vụn thận trọng: “Khương Thời, lỗi.”

Vòng ấm áp, nhưng bỗng chút rung nào, lẽ tim tàn lụi.

Một lâu sau, phá vỡ tĩnh lặng trong phòng: Thâm Ôn, chúng ta hủy hôn ước nhé.”

“Anh chưa bao đ/au khổ vậy, suốt mười mấy tiếng trong phòng hôm qua, trạng kịch… mới nhận ra, chịu thừa nhận, luôn tự lừa dối thân bằng thái độ tệ bạc với em…”

Giọng trầm đục: Thời, luôn trêu chọc b/ắt n/ạt Nhưng biết bố cưới bắt xa lánh ông ta điều khiển, nên mấy năm mới đối với vậy…”

Trán dựa vào vai trong phòng nồng nặc mùi sát trùng. Lúc này, đều thành.

“Thế thì sao?”

“Năm lớp 12, suýt cành cây dừa khô trúng, c/ứu anh. nảy sinh khác với ấy, tưởng yêu… nhưng bố cưới nảy sinh tâm nổi lo/ạn. ta ra chuyện thế, tưởng tất cả đều do ông ta sắp đặt. Vì vậy, hai năm qua, ý để th/ù Nhưng khi đối với vậy, đ/au khổ hơn em…”

Tôi cánh ôm r/un r/ẩy. Nụ hôn lên trán đôi lên bụng tôi: Thời, này sẽ đắp tốt, thể tha thứ này không?”

Tôi khẽ: Thâm Ôn, đứa con này đắp với vô nghĩa.”

Sự đời khó lường, ra ban với bắt chuyện thế.

Tôi nhẹ nhàng ra: Thâm Ôn, nói, c/ứu phải ấy, mà thì sao?”

“Em nói… cái gì?”

Lúc đó, luôn thích lén lút Thâm Ôn, giẫm lên cái bóng anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm