Bạn trai cũ của tôi là một rapper. Sau khi chia tay, tôi thấy toàn bộ bài hát anh ta viết đều đang đ/á xéo tôi.
Đến là phục.
Tôi để lại bình luận dưới bài hát: [Tác giả chắc bị bạn gái cắm sừng hả? Giọng điệu lạ thế?]
Hai ngày sau, mở app nghe nhạc lên, tin nhắn sôi sục với 68k lượt thích.
Tác giả phản hồi: [Không bị cắm sừng, chủ yếu là để cô ấy tức đi/ên lên thôi.]
Trời ơi...
Đúng th/ần ki/nh.
Tôi tắt điện thoại, chui vào chăn.
1.
Tôi gặp một giấc mơ dài dằng dặc.
Trong mơ, bạn trai cũ đang đệm guitar trên con phố vắng.
Tôi ngồi bên ăn bún mắm.
[Ngon không?]
[Ngon cực!]
Tôi gật đầu cười ngố. Trần Dự bỏ guitar xuống véo má tôi.
[Thế em có biết mùi này xua đuổi bao nhiêu người không?]
[Có sao đâu?]
[Hửm?]
Tôi húp ngụm nước dùng rồi bưng tô bún ra góc tường.
[Quay lại đây em!]
[Quay cái đầu! Không!]
...
Chớp mắt, trời tối sầm.
Cây guitar trong tay Trần Dự biến thành vali của tôi.
[Vậy là không quay lại nữa hả?]
Gương mặt anh chẳng còn nụ cười ấm áp khi xưa.
[Thôi. Anh cũng đi làm show đi, biết đâu nổi tiếng.]
Tôi với lấy vali nhưng Trần Dự không buông.
[Danh tiếng với em quan trọng thế sao? Em đâu phải người như thế.]
[Anh nhầm rồi. Tôi là đấy.]
Tôi diễn tròn vai phản diện trong cuộc đời Trần Dự.
Và diễn rất thành công.
2.
Tháng thứ ba Trần Dự lên Bắc Kinh.
Chương trình tuyển chọn idol bùng n/ổ.
Ngay cả thành phố nhỏ của chúng tôi cũng ngập poster cổ vũ.
Đang ăn bánh xèo đợi xe bus, tôi ngẩng đầu thấy tấm poster khổng lồ in hình Trần Dự.
Anh mặc đồ đen giản dị, đứng giữa sân khấu lộng lẫy.
Chiếc bánh xèo rơi xuống đất.
Lên xe bus, hai nữ sinh cạnh tôi hào hứng bàn tán:
[Chị xem tập mới nhất chưa? Trần Dự đẹp trai quá trời!]
[Đúng vậy! Bài hát tối qua khiến em ch*t lặng luôn! Tay anh ấy cầm mic cũng đẹp nữa!]
[Em vừa xem微博, người ta bảo anh ấy là sao mai năm 2023!]
[Chuẩn! Không phải anh ấy thì còn ai nữa!]
...
Họ không nhắc đến chữ "nổi tiếng".
Nhưng tôi biết Trần Dự đã thực sự tỏa sáng.
Xe bus chao nghiêng, hai cô bé liếc thấy điện thoại tôi đang tra c/ứu về Trần Dự. Một đứa hỏi:
[Chị cũng thích Trần Dự ạ?]
Thích...
Giá chỉ là thích đơn thuần.
Tôi khẽ gật đầu:
[Cũng tạm.]
3.
Mùa thu năm thứ hai Trần Dự lên Bắc Kinh.
Anh trở thành ngôi sao hàng đầu.
Còn tôi đổi vài công việc, từ quê nhà ra tỉnh, rồi tới thành phố lớn.
Công việc phóng viên giải trí tôi từng khao khát hóa ra cũng chỉ tầm thường - mệt mỏi và rối rắm như bao nghề khác.
Ngày ấy chọn nghề này để được gần showbiz, để nếu Trần Dự vào nghề, chúng tôi không cách xa quá.
Giờ nghĩ lại, tôi thật ngây thơ.
Gió thổi từ đỉnh cao giải trí làm sao với tới phận làm thuê.
Điều duy nhất tôi làm được là năm ngoái, ngồi trong khán phòng xem anh biểu diễn ở đêm chung kết.
Tối hôm đó có đứa bạn cũ nhắn tin: [Trần Dự trên TV là bạn trai cũ của mày đúng không?]
Tôi trả lời: [Không, trùng tên thôi.]
Khi Trần Dự kết thúc bài hát, tôi đứng dậy rời đi.
[Khoan đã.]
Giọng anh vang lên qua mic như đang nói với riêng tôi.
Tôi đứng ch/ôn chân cho đến khi anh tiếp lời:
[Dù kết quả thế nào, tôi mong những ai yêu quý tôi đều có thể vui vẻ.]
Hóa ra là tôi tự huyễn hoặc.
Tôi lắc đầu cười, tan biến trong biển người hò reo.
4.
Tỉnh giấc.
Mở điện thoại, bình luận vẫn đó, lượt thích vẫn nguyên.
Hiện thực còn khiến tôi bứt rứt hơn cả cơn mơ.
Vệ sinh cá nhân xong, tôi định đi làm thì nhận tin nhắn thoại từ đồng nghiệp:
[Gấp lắm! Thay tôi phỏng vấn một người nhé!]
[Bình tĩnh, phỏng vấn ai?]
[Cy.]
Tôi thở dài bước vào thang máy:
[Đừng viết tắt, tôi không đoán nổi.]
[Trời, Cy là Trần Dự! Đơn giản thế mà không biết?]
À, Trần Dự.
Tôi chợt tỉnh táo:
[Trần Dự thì không được!]
[Sao lại không? Giúp tôi đi, chỉ vài phút thôi!]
[Nhưng tôi cũng có việc.]
[Biết là không mà! Phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, cậu là ân nhân của tôi! Cảm ơn nha!]
[Ơ, này...]
5.
[Vậy tại sao Trần Dự không được?]
Tôi quay lại. Nhân vật chính trong cuộc thảo luận "được hay không" đang đứng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy nửa mét.
Tôi thậm chí có thể nhìn rõ nốt ruồi dưới mắt anh, quen thuộc như thể chúng tôi mới gặp hôm qua.
Nhưng thực tế phũ phàng: chúng tôi đã là hai thế giới cách biệt.
Hơn 400 ngày và một vực sâu địa vị.
Nghĩ vậy, tôi lạnh lùng bước qua người anh.
[Đừng giả vờ không quen, Lê Thanh.]
Trần Dự nắm lấy cánh tay tôi, giọng điệu vẫn như xưa, khiến tôi thoáng chốc tưởng mọi thứ chưa đổi thay.
Tôi ngẩng mặt lên:
[Có việc gì không?]
Anh khẽ cười:
[Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.]
Tại sao không được...
Trả lời thế nào đây?
Tôi đơ người, đối mặt ánh mắt vừa dịu dàng vừa sắc lạnh.
Giây lát.
Trần Dự từ từ cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi:
[Không trả lời được, hay là em quên mất... tôi "được" hay "không được"?]
Trong vô số tình huống trớ trêu khi gặp lại người cũ, đ/áng s/ợ nhất là lật lại trang sách cũ.