Ban đầu, chỉ nhìn người thừa kế ẩn kín gia tộc họ - Nghiễn Xuyên.
Anh ta vừa xe lại tự mình đón người tuổi xuống.
Xung quanh họ rất nhiều vệ sĩ.
Chu cũng chỉ kịp nhìn lần ấy.
Nhưng chỉ lần ấy thôi, trái tim anh gần như ngừng đ/ập.
Anh Tống lớn lên từ thuở nhỏ.
Họ yêu ba năm, rồi làm vợ chồng ba năm.
Sao anh nhận ra vợ mình.
Nhưng tất cả mọi người biết, Tống đã ch*t vụ t/ai xe hơi khốc.
Và chính anh cũng tận mắt nhìn những ảnh khám nghiệm tử thi.
Từng tiết sai sót.
Nhưng trên đời làm sao hai người giống vậy?
Lại vô tình xuất hiện vào giỗ mẹ cô.
Trong lòng khỏi sinh ý nghĩ kinh khủng nực cười.
Phải chăng Tống đã cố tình giả ch*t xa, nhằm trả th/ù anh?
Trên đời này, anh ra - người rõ từng thớ thịt trên cô,
Thì còn chính thân cô nữa.
Vì vậy, việc lừa dối anh phải là điều quá khó.
Sau khi ý nghĩ sinh, dần rơi vào trạng thái đi/ên cuồ/ng si.
Đầu tiên, anh rình rập tại nghĩa trang an nghỉ mẹ Tống Thành.
Rồi lại Tống Viên xây, lại cả đêm.
Tất cả những anh cho rằng Tống sẽ đến, tìm tới.
Nhưng thu được gì.
Tinh thần anh càng suy sụp.
Đêm đêm khác, anh mơ ngừng.
Anh thường xuyên mơ Tống trở tìm anh.
"Thưa bảo lấy chiếc cà vạt mới."
Hoặc bị th/iêu mó, tứ còn nguyên vẹn.
Hoặc khuôn mặt xươ/ng đ/áng thất lẫn nước mắt.
Dưới dày vò khác, tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.
Một nọ, khi xe ra trốn n/ợ, anh đ/âm thẳng vào lan can cầu vượt.
Anh ch*t ngay tại chỗ.
Từ cổ trở bị toàn anh sống lay lắt bệ/nh viện gần năm.
Rồi đ/au đớn tắt thở.
Hậu anh cũng ai thu xếp.
Sau khi hỏa táng, tro cốt mãi bị lại lưu giữ, ai ch/ôn cất anh.
Còn vào anh qu/a đ/ời.
Ở hòn đảo nhỏ xa xôi cách vạn dặm.
Pháo hoa rực sáng cả bầu trời, đ/ốt suốt cả đêm.
Trong màn đêm sáng như ban ngày.
Người đàn điển trai hòa đang cúi người anh yêu.
Trong khoảng giữa ồn náo nhiệt, gió biển mang theo lời thì thầm người đàn ông.
"Khuynh Thành, anh đã muốn lên nốt ruồi son em, hàng ngàn vạn lần rồi."
(Hết)