Ái Ngọc

Chương 6

02/07/2025 02:24

Không ngờ lại bị coi là kẻ quấy rối."

Anh cười khẽ một cách chua xót, "Buồn cười lắm đúng không."

Tôi khẽ gi/ật mình.

Anh bước lên một bước, lấy từ trong xe ra một hộp quà.

Mở ra, là một cuốn sách cờ.

"Hồi trước có thời gian, em luôn thức khuya, anh tưởng em đang gấp rút hoàn thành dự án. Cho đến hôm qua, anh tìm thấy cuốn sách cờ này, mới biết lúc đó em luôn thi đấu với người khác trên mạng, giải thưởng chính là cái này phải không?"

"Em biết anh luôn muốn cuốn này, nên định tặng nó làm quà sinh nhật cho anh, đúng không?"

Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, rồi do dự một chút, dường như muốn chạm vào mặt tôi.

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Bàn tay anh đột nhiên co cứng, sau đó từ từ buông ra.

Không biết bao lâu sau, anh mới khó nhọc mở lời, từng chữ đều thấm đẫm sự khàn đục và chát chúa, "Anh hối h/ận rồi."

"Hôm em làm phẫu thuật xong, Từ Mạn đề nghị quay lại với anh, khoảnh khắc đó, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh, là khuôn mặt em."

"Anh đã từ chối cô ấy."

Tôi cười, không chút mỉa mai, bình thản lạ thường, "Rồi sao?"

Sắc mặt Tống Nam Tân tái đi vài phần,

"Trước đây, anh tưởng người anh thực sự yêu trong lòng là Từ Mạn, tưởng mình vẫn không quên được cô ấy."

"Vì vậy, anh buông thả bản thân tiếp xúc với cô ấy, đêm trước ngày cưới đã nhắn tin cho cô ấy cái tin nhắn đó."

"Viên Viên, anh thực sự hối h/ận rồi."

"Vậy, bây giờ anh đột nhiên phát hiện, mình yêu em?" Tôi hỏi anh.

"Anh hối h/ận, em phải chấp nhận, phải không?"

Tôi lạnh nhạt thu tầm mắt, ném chiếc hộp giấy xuống đất, cùng với, cuốn sách cờ kia.

"Từ lúc anh gửi tin nhắn đó, chúng ta đã không thể nào nữa."

"Với em, anh giống như đống rác này, vứt đi là vứt đi."

"Còn nữa, vừa rồi khu phố có thông báo, kẻ quấy rối đã bắt được rồi, Tống Nam Tân, sau này đừng đến tìm em nữa."

10

Hôm trước ngày rời đi, tôi nhìn thấy dòng trạng thái kỷ niệm ngày cưới của bố và gia đình mới của ông trên mạng xã hội.

——【Tôi yêu gia đình mình.】

Trong ảnh, ánh nến lung linh, mẹ kế tôi cầm một chiếc túi hàng hiệu ngồi chính giữa.

Bên trái là người chồng đang mỉm cười nhìn bà, bên phải là cậu con trai đang ăn bánh, ngây thơ đáng yêu.

Sống sung túc hơn hai mươi năm, làn da bà chăm sóc rất tốt, tôi suýt quên mất bà thậm chí còn lớn tuổi hơn mẹ tôi vài tuổi.

Năm mẹ tôi mất, cả người bà g/ầy trơ xươ/ng, tóc rụng hết, người chằng chịt các máy móc, nhìn thôi đã thấy đ/au đớn.

Nhưng bà vẫn cố gắng mỉm cười với tôi, "Viên Viên, đừng sợ."

Tôi vô cảm nhấn thích dòng trạng thái đó.

Bố tôi lập tức nhắn tin riêng: "Con về Tô Châu rồi?"

Ông dùng từ, về.

Tôi: "Ừ."

Một lúc sau, bố tôi mới trả lời: "Lên đường bình an."

Chuyến bay lúc bảy giờ tối, sau khi từ biệt bạn thân, còn lại một tiếng.

Tôi nhận được một tin nhắn: "Tôi là Từ Mạn, tôi đang đợi cô ở quán cà phê cạnh sân bay."

Suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn đến.

Quán cà phê gần sân bay lúc nào cũng đông người qua lại, Từ Mạn một mình ngồi yên lặng ở góc, tôi bước tới.

"Chắc cô rất đắc ý nhỉ."

Im lặng một lát, Từ Mạn bỗng cười, cười rất gượng gạo.

Tôi khuấy cà phê, không nói gì.

"Cô biết tại sao tôi và Nam Tân chia tay không?"

Cô ấy dường như không cần tôi trả lời, "Vì chúng tôi không hợp nhau."

"Tôi kiên quyết không sinh con, nhưng nhà anh ấy lại muốn có một đứa con."

"Chỉ đơn giản vậy thôi."

Tôi bình thản nhìn cô ta.

"Tôi yêu Nam Tân, nhưng cũng sẽ không vì anh ấy mà trái với nguyên tắc của mình, nên tôi đã đề nghị chia tay."

"Những năm qua chúng tôi không liên lạc, tôi tưởng mình sẽ buông bỏ. Cho đến khi anh ấy có bạn gái mới, chính là cô."

Tôi mỉm cười chua chát.

Từ Mạn cũng khẽ cười,

"Vì vậy tôi chủ động tìm anh ấy, quả nhiên anh ấy cũng không quên tôi, thậm chí đặc biệt m/ua một chiếc điện thoại khác để liên lạc với tôi."

"Đêm trước đám cưới các cô, anh ấy còn gửi cho tôi đoạn tin đó. Anh ấy nói, cầu hôn cô là để trả th/ù tôi."

Từ Mạn chăm chú nhìn vào biểu cảm của tôi, như muốn thấy một chút đ/au khổ, x/ấu hổ mới chịu thôi, nhưng cô ta vẫn thất vọng.

Tôi chỉ lạnh lùng, bình thản không chút gợn sóng nhìn cô ta.

"Hôm đám cưới, anh ấy lại nói với tôi, anh ấy hối h/ận, không nên đến tìm tôi."

"Tôi nhắc lại với anh ấy rất nhiều chuyện cũ, không kìm được mà đỏ mắt, anh ấy là người không chịu nổi nhất thấy tôi khóc, tôi liền nhân lúc anh ấy lau nước mắt cho tôi, hôn anh ấy."

Từ Mạn mỉm cười dịu dàng, "Anh ấy không từ chối."

Thấy tôi mãi không có phản ứng gì, nụ cười trên môi Từ Mạn dần biến mất, ánh mắt thoáng vẻ u ám.

"Tại sao chứ."

Cô ta đột nhiên cúi đầu, vai dường như run nhẹ,

"Tôi và Tống Nam Tân quen nhau từ thời cấp ba, tình cảm hơn mười năm, chúng tôi có những khoảng thời gian ngây thơ nhất của nhau, cùng nhau trải qua những ngày khó khăn nhất. Tôi từng làm hai công việc để tặng anh ấy một món quà, anh ấy từng suýt c/ắt đ/ứt với gia đình vì tôi."

Giọng cô ta nghẹn ngào đầy phẫn uất, "Bây giờ, vì cô, sau khi tôi đã quyết tâm từ bỏ nguyên tắc của mình, anh ấy lại không chấp nhận tôi nữa."

"Cô và anh ấy quen nhau bao lâu?" Giọng cô ta chói tai khiến nhiều người chú ý.

"Các cô quen nhau qua mai mối, vốn chỉ là chung sống qua ngày, có tình cảm gì chứ?"

"Anh ấy chỉ cho rằng cô hợp thôi!"

"Cô lại thích anh ấy đến mức nào? Tôi đã thích anh ấy cả mười năm trời!"

Tôi không trả lời.

Tống Nam Tân và bố tôi, chắc cũng nghĩ vậy.

Nên mới lần lượt chọn người họ cho là tình yêu thật sự.

Nhưng mà.

Độ sâu của tình cảm, vốn không có tiêu chuẩn để đo lường.

Ai nói thích sinh ra từ sự hợp nhau lại không phải là thích?

Ai nói tình cảm cơm áo gạo tiền, nhất định không quý giá bằng tình cảm sóng gió?

Đây chưa bao giờ là lý do để họ đùa giỡn, phụ lòng chân thành của người khác.

Lòng đắng ngắt khó chịu, tôi đứng dậy, đổ một cốc cà phê lên đầu cô ta.

Chất lỏng sẫm màu dính nhớp chảy từ đỉnh đầu xuống, nhoè nhoẹt trên mặt cô ta.

Mọi người đều nhìn về phía này.

"Hóa ra cô vẫn không hiểu."

"Lúc đầu, là cô rời bỏ anh ấy trước, đúng không?"

"Kẻ rời đi trước, có tư cách gì để trách người không chịu đứng yên một chỗ?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
292.17 K
5 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13
10 Nhân Ngư Bỏ Trốn Chương 16
11 Chi An Chương 12
12 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm

Tương Quân

Vào ngày thành hôn của ta và phu quân, một nữ hiệp xông thẳng vào tiệc cưới. Nàng ta giật tấm khăn che mặt cô dâu, cười khúc khích véo một cái vào má ta. Còn buông lời khen: "Tân nương da dẻ non mướt quá!" Rồi thoắt cái biến mất. Kể từ hôm ấy, trên mặt ta xuất hiện một vết mực đen, dùng đủ mọi cách cũng không thể rửa sạch. Phu quân chán ghét ta, cả năm trời chẳng bước chân vào phòng ta. Mẹ chồng chê trách ta chiếm mất ngôi chính thất mà không sinh nổi đứa con nào. Ngay cả tiểu cô cũng than thở anh trai mình số phận đắng cay, phải lấy người vợ xấu xí. Ta trở thành bà chủ Hầu phủ vô hình. Ngày ngày cặm cụi quán xuyến việc nhà. Nuôi nấng đứa con thừa tự, hết lòng vì tương lai Hầu phủ. Cho đến một ngày, ta bắt gặp phu quân và nữ hiệp cùng nhau ngắm hoa dạo bước. Lúc ấy ta mới biết, hai người họ đã sét đánh từ cái nhìn đầu tiên. Nữ hiệp không muốn bị gia quy Hầu phủ trói buộc, bỏ đi mất hút, nhưng lại không cam lòng nhường người yêu cho kẻ khác, nên đã dùng bí dược hủy hoại nhan sắc ta. Còn phu quân từ lâu đã tìm được nữ hiệp, có được thuốc giải, nhưng dưới ánh mắt đẫm lệ đầy tình ý của nàng, hắn đã vứt bỏ thuốc giải, thề nguyện trọn đời không phụ lòng nàng. Trong phủ, hắn giữ mình như ngọc, ngoài phủ lại sống hòa thuận với nữ hiệp, sinh được một trai một gái. Con trai đem về giao cho ta nuôi nấng để kế thừa gia nghiệp. Con gái thì ở bên cạnh họ hưởng niềm vui thiên luân, sau này sẽ rước rể vào nhà. Bao năm qua, họ sống trong hạnh phúc viên mãn, chỉ riêng ta chìm trong bể khổ. Ta lén bỏ nhuyễn cân tán vào đồ ăn của nữ hiệp, rồi phóng hỏa đốt trang việt, sai người báo tin cho phu quân và con trai đến cứu hỏa, nhân cơ hội trói cả bọn ném vào giữa đám lửa. Ta biết mình phạm trọng tội, viết huyết thư đánh trống Đăng Văn, cáo trạng Hầu phủ sủng ái thiếp thất, ngược đãi chính thê. Hầu phủ bị tước tước đoạt quan chức, ta bị ban tử. Hoàng hậu thương tình, cho phép ta được ly hôn trước khi chết. Từ đó, ta không còn là phụ nữ họ Lục, chỉ là con gái nhà họ Lý. Sau khi chết, ta thấy người đời nguyền rủa Hầu phủ, nhưng cũng nghe họ chửi ta là ác phụ. Thị phi đúng sai mặc người đời, nhưng đời này của ta đúng là uổng phí. Khi mở mắt lần nữa, ta trở về đúng ngày thành hôn. Nữ hiệp cười khúc khích lao thẳng về phía ta. Ta nhanh chóng kéo phu quân ra đỡ đòn. Lần này, chính phu quân bị nhuốm một vệt mực lớn trên mặt.
Cổ trang
Cung Đấu
Trọng Sinh
0