Do dự một lúc, tôi quyết định chuồn mất. Đợi hai người họ đ/á/nh xong, chắc chắn sẽ tính sổ với tôi về chuyện nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Tôi không muốn hôm qua bị Tống Cách dạy dỗ xong, hôm nay lại bị Lục Tấn Thời trị. Không, có khi cả hai sẽ cùng nhau dạy tôi một trận. Hồi nhỏ, tôi thường lén trốn bố mẹ họ Văn đi chơi. Lần này, tôi quen thói leo lên phòng ngủ tầng hai, mở cửa sổ men theo tường bò xuống. Khi Lục Tấn Thời và Tống Cách đ/á/nh xong, mặt mày dập nát, hắn chợt nhớ tới tôi: "Vợ tôi đâu? Dạ dày cô ấy yếu, phải đôn đốc cô ấy ăn sáng đúng giờ." Tống Cách mặt vẫn đen như bồ hóng, gân xanh trên trán gi/ật giật, hắn tùy ý lau vết m/áu trên mặt: "Lên phòng xem, cô ấy ngủ không sâu giấc, chắc bị tiếng động lúc nãy đ/á/nh thức rồi." Khi mở cửa phòng khách không thấy bóng dáng tôi, đôi mắt đen của hắn dần ngưng đọng. Lục Tấn Thời lật tung cả nhà họ Văn cũng không tìm thấy tôi. Gương mặt vốn ôn hòa phủ đầy u ám: "Tống Niệm Niệm, cô ấy chuồn rồi." 16 Đúng vậy. Tôi đã chuồn. Và chuồn rất xa. Khi Tống Cách và Lục Tấn Thời sai trợ lý điều tra hành tung của tôi, tôi đã lên máy bay tới Thành Đô. Dựa vào ghế máy bay, tim tôi vẫn đ/ập thình thịch. Suốt đường đi, tôi sợ bị người chồng rởm và ông anh rởm bắt được. Chỉ khi máy bay cất cánh, tôi mới thở phào. Vừa xuống máy bay, bạn tôi Ôn Khâm đã đón. Nghe tôi kể sơ qua mấy ngày qua, cô ấy trố mắt thán phục: "Lục Tấn Thời rõ ràng là loại xảo quyệt đa đoan. Anh trai cậu cũng thế, hung mãnh thô lỗ. Cậu giỏi thật đó, trốn được khỏi hai người họ." Tôi dựa vào cô ấy nhăn nhó: "Hai người họ đều là bi/ến th/ái. Giờ đ/á/nh nhau xong rồi, sớm muộn cũng quay sang trị tôi. Không chuồn thì tôi ch*t mất." Ở khách sạn mấy ngày, tôi và Ôn Khâm ngồi không chán ch*t. Thế là tối đó chúng tôi lao vào quán bar lớn nhất Thành Đô. Tám boy múa điệu nhảy gợi cảm trước mặt. Hai boy vây quanh tôi nói ngọt: "Chị ơi, mắt chị đẹp như sao trời!" Có boy áo trắng mắt đỏ hoe kể chuyện bố c/ờ b/ạc mẹ bệ/nh tật, rồi cầm tay tôi đặt lên cơ bụng. Tôi cũng đỏ mắt theo. Ôn Khâm còn kinh hơn, bị vây kín bởi boy đẹp trai. Đúng lúc định an ủi chàng trai tội nghiệp, tiếng động bên ngoài vang lên. Có người đang dọn trống quán bar. Lông tôi dựng đứng. Hai gương mặt quen thuộc hiện ra. Tống Cách thấy tư thế tôi liền đỏ mắt, hùng hổ bước tới: "Tống Niệm Niệm!" Lục Tấn Thời lạnh lùng dẹp hết người. Chỉ còn ba chúng tôi trong quán. Tống Cách siết ch/ặt tôi vào lòng, hơi thở phả vào cổ. Tôi giãy giụa: "Ôn Khâm đâu?" Lục Tấn Thời cởi áo vest, cơ bụng nổi rõ dưới áo sơ mi. Vết thương trên mặt đã lành, hôm nay hắn còn chải chuốt kỹ càng. "Bị bảy bạn trai đón về rồi. Cô ấy cũng là kẻ chạy trốn." Tôi há hốc. Ôn Khâm giỏi thật, yêu bảy người cùng lúc. Nhưng không kịp suy nghĩ thêm, Lục Tấn Thời đã tháo đồng hồ đeo tay - món quà tôi tặng hắn sau cưới. Chỉ khi cực tức, hắn mới tháo nó ra. "Niệm Niệm, em thích xem boy múa?" Hắn tiến từng bước. Tôi co rúm vào lòng Tống Cách, cảm nhận thứ nóng hổi đang thức dậy dưới đùi mình. Tống Cách nhấc cằm tôi lên, môi mỏng nhếch: "Em gái, một lát không trông là em lại tìm tiểu tam tiểu tứ hả? Anh nên dạy em thế nào đây?" Lục Tấn Thời mặt lạnh nhưng mắt đầy tủi thân: "Anh đối xử tệ với em sao? Em cứ phải nuôi chim hoàng yến bên ngoài. Em thích boy múa, anh cũng làm được mà." Hắn ngậm miếng dưa hấu, phong tình dịu dàng đưa vào miệng tôi. "Đừng bỏ anh. Anh có thể thành bất cứ hình tượng nào em thích." Trước vẻ yếu đuối của hắn, lòng tôi mềm nhũn. Tống Cách hừ lạnh: "Giả bộ cái gì, trà xanh đáng gh/ét." "Lại đây sờ cơ bụng anh này, hơn mấy thằng múa giả tạo kia nhiều." Ngoại truyện 1: Hối h/ận. Tôi rất hối h/ận. Không hiểu sao mình lại trốn. Lúc ở bar, Tống Cách và Lục Tấn Thời còn dễ nói chuyện.