Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6

08/06/2025 03:10

Người đàn ông bắt đầu h/oảng s/ợ.

Anh ta không biết tôi phát hiện ra từ lúc nào.

Chắc hẳn anh vẫn đang nghĩ, rõ ràng mình đã giấu kỹ đến thế, trong ruột gối cơ mà, sao lại bị lật ra được.

"Anh tưởng tôi sẽ đ/au khổ xúc động, rồi cả đời không quên được anh?"

Tôi cười khẩy, ném tờ giấy đi, luôn cả chiếc nhẫn cưới trên tay cũng tống vào thùng rác.

Cố Hoài Chi định nhặt lên, tôi ngăn lại.

"Nhặt làm gì, đi cùng tôi đến cục dân sự."

Anh lắc đầu: "Không đi, em không đi đâu hết, em ở nhà."

Tôi quay lưng lục tìm giấy đăng ký kết hôn trong tủ.

"Cất đâu rồi?"

"Chị định làm gì?" Anh nắm cổ tay tôi, nhịp thở gấp gáp, ng/ực phập phồng.

"Cố Hoài Chi, tôi muốn ly hôn với anh."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

26

Căn phòng ngủ tối om, rèm cửa kín bưng.

Tôi nghe tiếng anh nức nở khẽ.

Từng hồi, tiếng nấc nghẹn ngào.

Ban đầu tôi đứng trước mặt anh, dần dần, anh khóc đến cong cả người.

Rồi tôi ngồi xuống giường, lặng lẽ nhìn người đàn ông này.

Anh cảm nhận được ánh mắt, từ từ bò lại gần.

R/un r/ẩy ôm lấy đầu gối tôi, thì thào:

"Đừng, đừng...

"Em đã hứa cho anh làm chồng em mà."

Tôi định gi/ật sợi dây chuyền trên cổ anh, liền nâng cằm anh lên:

"Nhưng tôi không muốn làm góa phụ. Cố Hoài Chi, anh còn nhớ chúng ta đến với nhau thế nào không?"

Người đàn ông ngơ ngác, luống cuống, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi.

Tôi bị hệ thống kéo về không gian này, có lẽ do bức tranh ở viện bảo tàng, hoặc do lỗi vũ trụ.

Dù sao đi nữa.

"Tôi không thuộc về nơi này."

Sau phút lặng im, tôi nói sự thật:

"Nên anh muốn làm gì cũng được, đó là tự do của anh. Nhưng trước khi tự do, chúng ta phải dứt khoát. Chỉ khi ly hôn, tôi mới có thể rời đi."

Tôi x/é trang cuối tờ lịch, tìm thấy giấy đăng ký kết hôn, bỏ vào túi.

27

"Đừng ly hôn."

Cố Hoài Chi níu vạt áo tôi, nhất quyết không buông, giọt lệ rơi trên cổ áo len.

"Chiêm Ngọc Hoa, em không được như thế..."

Tôi cúi nhìn người chồng đang nằm vật dưới đất.

Kẻ đã đ/á/nh mất ý chí sống, muốn kết liễu bản thân để lại bài học cho vợ.

Anh vừa đ/au khổ, vừa muốn được tôi ở bên, cầu c/ứu tôi, và tôi đáp lại, nói rằng tôi cần anh.

Nhưng chỉ được tôi cần là đủ, rồi vẫn muốn rời xa.

Tôi không để anh toại nguyện.

Phải chia tay thì cũng phải tôi là người nói trước.

Tôi gi/ật lại vạt áo, mèo và chó trong nhà biết chúng tôi cãi nhau, cuống quýt chạy vòng quanh.

Tôi vẫy tay bảo chúng đừng theo, rẽ qua góc vườn ngồi thẫn thờ.

Dù chưa ly hôn, dù thời gian chỉ còn vài ngày, tôi cũng không thể đột nhiên biến mất.

Tôi nghịch sợi dây chuyền trên tay, anh đeo đã lâu nhưng vẫn sáng bóng.

Chủ nhân của nó trân quý nó, nhưng không trân trọng chính mình.

Năm phút sau, người đàn ông hốt hoảng đẩy cửa, khóc đến nghẹn ngào:

"Chiêm Ngọc Hoa, Chiêm Ngọc Hoa... Không, anh không muốn ch*t nữa.

"Em quay về đi, anh không trêu em nữa, anh muốn ở bên em...

"Đừng bỏ anh."

Tôi từ góc tường bước ra, chạm nhẹ vào chân anh.

"Thật không?"

Anh đứng dậy, cuống quýt ôm ch/ặt tôi.

"Anh muốn ở bên em, mãi mãi."

Tôi lau nước mắt cho anh, thở phào:

"Cố Hoài Chi, đây chính là cảm giác mất mát. Anh xem, nước mắt anh từ nãy giờ chưa ngừng. Nếu là em, anh thấy mấy dòng cuối bức thư còn ý nghĩa không?

"Anh yêu em, phải nói trực mặt mới đáng giá."

28

Hệ thống báo cáo c/ứu rỗi thành công, đúng vào ngày cuối tôi định ly hôn về nhà.

Nhưng vụ ly hôn không thành.

Chiếc nhẫn lấp lánh vẫn trên ngón tay tôi.

Tôi nhìn căn hộ quen thuộc, trên bàn vẫn là tranh của Cố Hoài Chi và bản thiết kế của tôi.

Tôi đã về nhà.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là giấc mơ?

Điện thoại hiện ngày trở về năm 2024.

Tin nhắn với sếp vẫn dừng ở câu cuối:

【Tôi đã đến khu C viện bảo tàng rồi.】

Nhưng Cố Hoài Chi đâu? Cả mèo và chó của tôi nữa?

Suốt một tuần, tôi sống trong trạng thái hỗn lo/ạn.

Tôi nghi ngờ mình đã mê thiết kế nhẫn đến mức hoang tưởng.

Xin nghỉ một ngày, định đến viện bảo tàng trước khi vào viện khám.

Theo định vị điện thoại, tôi tìm đến khu C.

Quả nhiên là mấy bức chân dung trong ký ức.

Nhưng bức giữa treo đã thành thiếu nữ ăn táo.

Tôi nhìn chằm chằm, rồi dừng ở phần ký tên.

【Khuyết danh.】

Trên đường đến bệ/nh viện, tôi vội vàng va phải điện thoại người khác.

Nhặt lên, phát hiện là iPhone 6.

Bây giờ ai còn dùng máy này?

"Xin lỗi."

Tôi đưa lại, nhưng người kia không nhận.

Tôi ngẩng lên định trách, thì giọng nói quen thuộc đầy tủi thân vang lên:

"Vợ ơi, cả tuần nay em đi đâu thế?

"Thành phố này sao kỳ lạ quá, nhiều thứ anh chưa từng thấy..."

"..."

Tiếng ù tai vang lên.

Tôi nghe thấy giọng điện tử báo cáo:

【Chị Chiêm Ngọc Hoa, do chồng chị ồn ào quá, chúng tôi đẩy nhanh thời gian đưa anh ấy về. Tưởng khỏi bệ/nh sẽ yên tâm sáng tác, ai ngờ lại đi/ên cuồ/ng đ/ập hết tranh, đòi gặp chị.

【Chúng tôi bó tay, à mèo chó cũng gửi kèm. Thiên tài này đối phó không nổi, chị tự xử nhé, chào."]

Anh chàng vẫn lảm nhảm than vãn, còn tôi bật cười đến chảy nước mắt.

"Cố Hoài Chi."

"Ừm?"

"Về nhà thôi."

Không gian giao thoa, từ đây—

Người yêu không còn lỡ nhịp.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
79.07 K
4 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
5 Tiểu Lỗi Chương 56
11 DẤU HÔN NGỤY TRANG Chương 17.
12 Bảy Năm Bên Nhau Chương 14

Mới cập nhật

Xem thêm