Vụ thảm sát Lạc Long Lĩnh 1995 gây chấn động, phạm đào tẩu s/át h/ại cả chín thành viên trong gia đình nhân viên vệ con gái út 9 tuổi, khi bị rơi dưới thang, may mắn thoát bị t/ật suốt đời, đ/au khổ vô cùng. con gái út đó, tôi sinh, sinh phút trước khi xuất hiện.

1

10 sáng ngày 27 1995, khắc khắc trong trí n/ão Sau 9 tuổi, tôi chỉ sống trên xe lăn, chỉ nỗi sợ hãi hối Tại sao mở cửa chúng? Dù rằng dù tôi mở, vẫn vào, tôi luôn ôm chút hy vọng hão. Giờ tôi sinh, phút nữa, cửa.

2

Tôi nhìn, ông ngồi bên xe thừng, b/án chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ họ quen rảnh rỗi. Bố đi tuần rừng, hiếm vì mẹ về quê ngoại. bị ngã xe g/ãy về dưỡng bệ/nh. ôm cháu gái trách móc anh, lúc đó lộ rõ, nữa cháu trai khác ra đời, vài ngày nữa mẹ về đưa huyện chuẩn bị cả làm việc trong thành phố, con được gửi về nghỉ hè, con trai 12 Tráng, cao mét rưỡi, cũng khỏe, giúp củi. Con gái hơn tôi Linh hơi đảnh. Thời cháu hơn cũng chẳng lạ. sợ nắng, trên sân thượng dựng ô, chui dưới đọc tranh. "Hình đến!" kêu lảnh. Năm đó cũng trước, mọi trong sân ý. Lạc Long Lĩnh địa thế hẻo lánh, cũng lạc đường. Người miền núi hiếu đều tiếp đãi chu đáo bữa, đó đưa ra đường lớn. Lần cũng vậy, phút lon ton chạy ra mở vào. Bố nhiệt tình đón lên, ông nhóm bếp, bắt cạo thịt muối, đưa anh rửa rau Linh Linh cưỡng bị gọi phụ, lườm cái. trong bọn họ bàn luận về vết thương chiếc xe anh. Bố thậm chí hầm lấy vò rư/ợu ch/ôn Bữa ăn vui vẻ, ngay khi hỏi đêm hay tranh thủ trời còn sáng đường, đột tình hình biến đổi, ông vươn về hai.

3

Mọi chuyện ra cực kỳ nhanh chóng. dỗ trưa, cứ khóc bất an tôi cũng bực bội. Đột dưới vang âm thanh kỳ lạ, ngắn ngủi chói tai, đột ngột rồi tiếng thét khác. lao cửa sổ, sân thành địa ngục trần Bố gục trên bàn, m/áu dưới cổ phun Ông sấp đều gần đ/ứt đầu. Tráng bị d/ao củi mất nửa đầu, vẫn còn gi/ật giật. Ba đối phó với anh hai, đ/è ng/ười hai, khác lôi Linh Linh về nhét nắm miệng, cái, phải mơ, thật. Ngay lúc đó, oà khóc, đối phó với anh thúc chiến, ngẩng lên, nhìn tôi với ánh âm lãnh. ôm chạy ra từ làm bằng gỗ, bậc treo lơ lửng, tôi cái, ông kia đuổi kịp. Hắn gi/ật lấy ném đi, tiếng khóc lập tức tắt lịm. đi/ên cuồ/ng lao tới thật cánh hắn, hắn đ/au quá hét lên, tôi nhát thật mạnh. mềm nhũn người, chỉ m/áu trong ra, trở nên ướt trơn, thân hình g/ầy gò tôi phép thuật co xươ/ng, trượt khe hở rơi xuống. ông muốn với tôi lên, tới tôi cũng khó sống, mới lầu. Chuyện đó, khi tôi được c/ứu tôi mới báo đây ngày đêm, bị gi*t, con trong cũng bị mổ Linh Linh còn nào lành lặn, bị tr/a t/ấn ch*t. Mẹ oan uổng nhất, ngày thứ về, vừa cửa bị c/ắt cổ.

4

Dưới ánh nắng, cơ tôi cơn lạnh buốt, run nỗi nên lời. Hồi tưởng tôi đ/au tột cùng, phải lúc bã, tôi sinh, bi kịch dùng sức đóng cổng sân, cài then sắt, rồi chạy bay nhà, nhấc thoại bàn kiểu cũ, 999 với Vừa đặt ống nghe xuống, chuông gọi đến, xưa tôi ít lần dùng trò trêu nhấc máy, giả vờ vài câu, rồi chạy về "Bố! Mau mọi nhà, ban quản lý vừa gọi báo sát nhân núi, hướng về ta!" cách mới họ nghe lời tôi, 9 kể chuyện sinh, sợ chẳng ai tin, gian tôi thích lãng phí phút quý giá. Nghe sát nhân núi, lập tức cảnh giác, chuyện trước đây ra, mấy trước lần. tâm, cười nói: "Ba tên? đ/ập chúng!" "Vào đi, mày nhiều chuyện quá." quát. mình sai, vốn chơi xe dám cãi hai, ngoan ngoãn theo nhà. Ông tai nghễnh ngãng, ngại thích mất công, cùng Tráng mỗi dìu cụ nhà, chỉ sắp Ông ngẩng nhìn trời quang mây tạnh, bẩm chịu Bố sức khỏe, tiếp dắt ông cả đống xe vào. Lại tiếng huýt con chó vàng từ tường chui vào, vẫy đuôi nhà. Còn con chưa về, chạy xa rồi, cũng đi tìm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

HỆ LIỆT THIÊN ĐỒNG - PHẦN 1

Chương 11: Chết đuối
Lúc còn học tiểu học, thanh mai trúc mã của tôi c/h/ế/t đuối. Hôm hỏa táng, tôi nhớ cậu ấy thích ăn khoai lang nướng nhất, nên đã bỏ vào quan tài hai củ khoai lang. Nghĩ lại, khoai lang phải nướng chín mới ăn được, còn sống thì cậu ấy đâu có ăn được. Người ở nhà tang lễ nói với tôi, lát nữa đưa vào lò, là sẽ nướng chín thôi, thanh mai trúc mã nhất định có thể ăn khoai lang nóng hổi. Sau đó... trong lò t/h/i/ê/u xác, liền tỏa ra mùi khoai lang nướng. Tối hôm đó đi ngủ, tôi luôn cảm thấy có người giật bím tóc của tôi, còn ở bên tai gọi tôi là “Đồng Đồng". Người thường làm vậy chỉ có thanh mai trúc mã của tôi, nhưng cậu ấy c/h/ế/t rồi mà. Chắc chắn là tôi đang nằm mơ thôi. Ừ, nhất định là mơ.
5.31 K
6 [Đam mỹ] Thước Phạt Chương 18. Độc thoại của Phó Kim Triêu

Mới cập nhật

Xem thêm