Quả nhiên vào giây cuối cùng trước khi giáo viên đóng cửa, Lý Triển Nhan đã đứng ngay trước cửa lớp.
"Khá lắm em trai, đúng là có vài chiêu."
"Gọi tao là 'Đạo ca'."
Một ngày không gặp, Lý Triển Nhan dường như g/ầy đi trông thấy. Hốc mắt lõm sâu, trông chẳng khác nào yêu tinh xươ/ng trắng.
Không chỉ tôi, các bạn xung quanh cũng bắt đầu xì xào.
"Cô ả đ/áng s/ợ vãi."
"Đó là Lý Triển Nhan á?"
"Nhìn lâu phát khiếp, chắc mơ thấy á/c mộng mất."
Những lời này tôi nghe rõ, Lý Triển Nhan cũng vậy.
Tôi len lén đến bên Lưu Đạo.
"Tình hình cô ta thế nào?"
"Hóa x/á/c 80% rồi."
"Hả? Vậy chẳng phải là..."
Hắn gật đầu.
Dù gh/ét cay gh/ét đắng, nghĩ cô ta đáng đời, nhưng nghe tin này và nhìn dáng vẻ tiều tụy kia, lòng tôi vẫn dâng lên nỗi xót xa. Trẻ trung, xinh đẹp là thế, cuối cùng lại kết thúc thảm hại.
Lưu Đạo như đoán được suy nghĩ của tôi, gõ nhẹ vào đầu tôi.
"Đừng thương hại nữa. Không xóa được ảnh, người tiếp theo sẽ là mày đấy."
Nói rồi, hắn lôi từ trong ng/ực ra một vật.
Trông như túi thơm nhỏ, nhưng chẳng có mùi gì.
"Tử khí trên người cô ta ngày càng nặng, đã có thể làm hại mày rồi. Cái này đừng mở ra, luôn mang theo người. Gặp nguy hiểm thì ném nó đi."
Tôi gật đầu nửa hiểu nửa không, nắm ch/ặt vật đó trong tay.
19
Giờ giải lao, hắn đột nhiên bỏ mặc tôi tiến đến chỗ Lý Triển Nhan. Nở nụ cười nhẹ, đưa tặng con búp bê dễ thương. Tôi còn chẳng biết hắn lấy nó từ đâu ra.
"Em năn nỉ chị cả mấy ngày trời, cuối cùng chị cũng cho em gặp chị. Chị nhận món quà này được không?"
Lý Triển Nhan liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Lưu Đạo. Thấy cô ta do dự, tôi vội bước tới.
"Đây là em họ em, nó lướt mạng thấy chị, mê chị phát đi/ên. Em bảo hai đứa mình là bạn cùng phòng, nó cứ nằng nặc đòi gặp."
Có lẽ Lý Triển Nhan đã tin, vẻ cảnh giác trên mặt dần tan biến. Cô ta mỉm cười với Lưu Đạo, nhận lấy con búp bê.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi tận mắt thấy cô ta ném nó vào thùng rác.
Lưu Đạo nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, quay sang nói với tôi:
"Tao phải về học tiếp đây. Tối nay, nữ tử không tỉnh, con kia cũng thế. Đây là cơ hội cuối để xóa ảnh."
"Nhưng cô ta vứt búp bê rồi mà?"
"Ai bảo tao để đại chiêu trong búp bê? Tao dựa vào cái này."
Hắn chỉ vào đôi mắt mình.
Tôi gật đầu ra vẻ hiểu chuyện, nhưng thực ra chẳng hiểu gì. Chỉ biết đêm nay là cơ hội duy nhất của mình.
20
Màn đêm buông xuống.
Đúng như Lưu Đạo nói, giường Lý Triển Nhan chẳng có động tĩnh gì. Trước khi ngủ, tôi để ý thấy điện thoại cô ta đặt cạnh gối, phía ngoài. Nhờ vậy mà mọi thứ dễ dàng hơn, tôi không cần trèo lên giường cô ta nữa.
2 giờ sáng, x/á/c nhận tất cả bạn cùng phòng đã ngủ say. Tôi từ từ trèo xuống giường, giả vờ đi vệ sinh. Khi đi ngang giường Lý Triển Nhan, tôi nhón chân, thận trọng lần mò cạnh gối cô ta.
Ngay khi ngón tay tôi chạm vào điện thoại, một bàn tay lạnh toát đ/ập xuống tay tôi. Cảm giác băng giá ấy quá đỗi quen thuộc.
Tôi cắn răng kìm tiếng hét. Ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt da bọc xươ/ng không một giọt m/áu đang cúi xuống nhìn chằm chằm. Đôi mắt trống rỗng, gần như không có tròng đen, chỉ một cái liếc cũng đủ khiến tôi h/ồn xiêu phách lạc.
Tôi dồn hết sức gi/ật tay lại nhưng không nhúc nhích nổi. Tay cô ta siết ch/ặt dần, cánh tay tôi như muốn đ/ứt làm đôi. Dần dần, cả người tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Túi gấm! Thời khắc then chốt, tôi nhớ tới vật Lưu Đạo để lại. Dùng tay còn lại, tôi vật lộn lấy nó ra, ném mạnh lên giường cô ta.
Ánh mắt vô h/ồn bỗng sáng lên. Bàn tay vừa siết ch/ặt tôi bỗng mềm nhũn. Mọi sự chú ý của cô ta dồn vào chiếc túi gấm. Tôi thấy cô ta cầm nó trên tay ngắm nghía, mặt gần như dí sát vào.
Không hiểu sao tôi dám không chạy, mà dưới ánh mắt cô ta, lần mò lấy điện thoại. Nhưng cầm lên xem, tim tôi ch*t lặng.
Đây lại là điện thoại của chính tôi.
21
Tôi và Lưu Đạo thua cuộc.
Mọi âm mưu của chúng tôi đã bị bại lộ. Có thể là Lý Triển Nhan, có thể là nữ tử. Hoặc cũng có thể là cả hai.
Thuật định h/ồn của hắn cũng vô dụng, nữ tử đã tỉnh. Đêm qua, thành công duy nhất là trong tình huống bị lừa gạt, tôi vẫn giữ được mạng.
Lưu Đạo chỉ biết thở dài: "Là tao vô dụng, suýt nữa thì hại ch*t mày. Đừng sốt ruột, tao sẽ nghĩ cách khác. Chừng nào còn sống là chưa thua."
Thấy tôi mắt vô h/ồn im lặng, hắn tưởng tôi bị dọa điếng h/ồn, liên tục an ủi. Nhưng ngược lại, trải qua nhiều chuyện, trong lòng tôi chẳng còn chút sợ hãi nào.
Bề ngoài có vẻ chúng tôi đã bó tay, nhưng ánh mắt tôi lại kiên định chưa từng có. Tôi quay sang Lưu Đạo, nói từng chữ rõ ràng:
"Chúng ta chưa thua."
"Nữ tử không trị được, thì trị người vậy. Chẳng phải chỉ là tấm ảnh sao? Tao không xóa được, thì để người khác xóa."
Nói rồi, tôi lôi điện thoại ra.
"Alo 113 hả? Tôi muốn báo cảnh sát."
22
"Điện thoại của bạn cùng phòng Lý Triển Nhan có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn ảnh riêng tư của tôi và các bạn nữ khác. Cô ta đã lén 📸 và b/án mà chúng tôi không hề hay biết. Tôi yêu cầu xóa toàn bộ ảnh và trừng ph/ạt cô ta."
Cảnh sát thu giữ điện thoại Lý Triển Nhan, chiều hôm đó cô ta bị đưa đi. Suốt thời gian qua, tôi bị nữ tử hù dọa, chỉ nghĩ giải quyết được cô ta thì mới an toàn.
Tôi sợ hãi, hèn nhát, muốn trốn tránh, muốn dựa vào Lưu Đạo. Nhưng từ xưa đã có câu:
Không làm việc x/ấu, không sợ m/a gõ cửa.
Ảnh không phải do tôi tự chụp, tôi chưa từng làm gì hại cô ta, sao cô ta lại tìm đến tôi?
Tôi và cô ta đều là nạn nhân cả!
Sự việc gây chấn động lớn trong trường. Qua điều tra, số nạn nhân bị lén 📸 lên tới một trăm người.