Quỷ đêm gõ cửa

Chương 5

31/12/2025 09:19

Mẹ tôi buông tay ra.

Trút được cơn gi/ận, bà như lấy lại chút sinh khí:

- Đợi lát nữa hãy đi, cầm điện thoại của bố mày, tao giám sát cho.

- Không được, nhỡ nó báo cảnh sát hoặc bỏ trốn thì sao?

Bố tôi phản đối.

- Vậy tính sao? Con nhỏ này đầu óc quanh co lắm, không tận mắt nhìn thấy, tao không yên tâm.

- Nhà mình không có camera giám sát trực tuyến sao? Để nó cầm camera đi, bọn mình dùng điện thoại theo dõi.

Hai người bàn bạc trước mặt tôi, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi.

Trần Xiển Tử đợi họ thống nhất xong, mới lục trong túi xách lục lạc và dây đỏ giống hôm qua.

Tôi nhận lấy một cách dễ dàng.

Không phải vì tôi sợ.

Mà vì tôi muốn kiểm tra xem sợi dây đỏ trên chân vật hình người hôm qua có thật là của bà tôi không.

Nếu không nhận, gia đình này chắc chắn không cho tôi bước chân ra khỏi cổng.

13

Một tay cầm camera, một tay cầm lục lạc.

Tôi men theo con đường hôm qua trở lại trước ngôi m/ộ.

- Đi vòng ra sau m/ộ.

Giọng Trần Xiển Tử vang lên từ camera.

Tôi không thèm để ý, quẳng luôn đồ trong tay đi.

Đã thoát ra được rồi, ai còn nghe lệnh họ nữa.

Bất chấp tiếng ch/ửi rủa từ camera, tôi bước tới chỗ đống cỏ đậy hôm qua.

Một ngày một đêm trôi qua.

Cỏ phủ trên người bà đã khô vàng.

Vén cỏ lên, thứ đầu tiên tôi thấy vẫn là đôi mắt trợn ngược của bà.

Tiếp đến là vệt m/áu khô đọng ở khóe miệng.

Chỉ vài chục tiếng ngắn ngủi, móng tay bà đã dài hơn, răng cũng nhú ra chút ít.

Lẽ nào vật thể đêm qua thật sự là bà?

Tôi dẹt hết đám cỏ, nhìn xuống cổ chân bà.

Trống không.

Vật thể đêm qua không phải bà tôi.

Tôi nhìn vào cái hố toác trước mặt, lông tôi dựng đứng.

Tôi có linh cảm.

Vật thể đêm ấy nhất định đang trốn trong hố.

Thứ đó, rất có thể là ông tôi.

Vật tôi trói hôm đó có lẽ không phải xươ/ng cốt, mà là ông nội đã khô quắt chỉ còn da bọc xươ/ng.

Chiếc lục lạc trong ng/ực tôi đột nhiên rung lên.

Khiến người ta rợn tóc gáy.

Giữa trưa nắng chang chang, tôi lại toát hết cả mồ hôi lạnh.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi vác bà tôi chạy thẳng về nhà.

Nếu là ông, tôi tuyệt đối không địch nổi.

Nếu là ông, bà tôi cũng không thoát được.

Chỉ còn cách tìm Trần Xiển Tử.

14

Về đến nhà, trong nhà chỉ còn Trần Xiển Tử.

Ông ta dường như không ngạc nhiên khi thấy tôi vác bà về.

Thấy tôi hoảng hốt, ông còn nhắc tôi giấu bà dưới gầm giường.

- Bố mẹ mày đưa chị gái và em trai về huyện rồi.

Trần Xiển Tử nói câu này với nụ cười:

- Bọn trẻ bây giờ gọi hành động này là gì nhỉ? Đồ ngốc?

Tôi cảnh giác nhìn Trần Xiển Tử, không biết nên phản ứng thế nào.

- Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề.

Thấy tôi im lặng, Trần Xiển Tử lại càng hứng thú:

- Giờ lão già m/ù này đang vui, mày hỏi gì tao cũng trả lời.

Tôi bặm môi, không nhịn được cám dỗ:

- Ông biết vật thể đêm qua là ai không?

- Ngoài thằng già khốn nạn ông mày ra, còn ai vào đấy!

Lão già hỏi ngược lại:

- Mày đừng nói là thật sự nghĩ đó là bà mày đấy nhé.

Tôi quay mặt đi, ngại nói thật lòng mình từng nghĩ vậy.

Lão già m/ù không thấy, cũng chẳng để ý đến hành động nhỏ của tôi.

Tôi tiếp tục hỏi:

- Ông và ông tôi có th/ù h/ận?

Trần Xiển Tử:

- Coi như vậy đi.

- Ừ.

Nghe xong câu này, tôi không hỏi thêm nữa.

Dù lý do gì, chỉ cần biết Trần Xiển Tử sẽ không tha cho ông tôi, không làm hại bà tôi là đủ.

- Chỉ 'ừ' thôi sao?

Lão già ngoảnh đầu về phía tôi, khó tin:

- Không muốn hỏi gì nữa à?

Tôi lắc đầu.

Nghĩ đến việc lão không thấy, tôi mở miệng:

- Không muốn hỏi nữa.

Trần Xiển Tử cao giọng:

- Thật không muốn nữa?

- ... Nếu ông thật sự muốn nói, tôi cũng có thể nghe.

Trần Xiển Tử: ...

- Đồ ranh m/a.

- Giống hệt bà mày hồi nhỏ.

Câu nói sau cùng, lão nói rất khẽ, tôi gần như không nghe rõ.

Trần Xiển Tử cũng không nói thêm, lặng lẽ nhìn về phía cửa, giọng lẩm bẩm:

- Chờ đi, qua đêm nay là ổn cả.

15

Bố mẹ tôi về nhà lúc sáu giờ chiều.

Đúng giờ hôm đưa tang bà tôi.

Ngoài hai túi động vật sống, còn có vài cái bánh bao.

Là phần cho Trần Xiển Tử.

Không có phần tôi.

Trần Xiển Tử sờ soạng mấy cái bánh bao, cũng chẳng chia cho tôi.

Ăn no nê xong, lão mới tiết lộ thân phận thật của vật thể hình người đêm qua cho bố mẹ tôi.

- Không thể nào!

So với việc thừa nhận thứ đó là ông tôi, bố tôi còn tin đó là bà hơn:

- Trần đại sư, ông nội thằng bé ch*t mấy năm rồi, sao có thể biến thành q/uỷ khôi được?

Trần Xiển Tử nhai bánh bao:

- Sao không thể? Lúc ch*t, ông ấy không có nỗi niềm gì sao?

- Đương nhiên...

Đương nhiên là có.

Nhìn bố tôi đột nhiên ủ rũ.

Tôi biết, ông nhớ ra rồi.

- Lúc ông tôi mất, đã kêu gào cả đêm 'chưa sống đủ'.

Bố tôi không rảnh để ý tôi trả lời hộ, vẫn không chịu tin:

- Người ch*t nào mà chả nói mình sống chưa đủ!

- Trần đại sư, tôi nói thật, thứ đêm qua chắc chắn là bà nhà tôi! Bà ấy h/ận chúng tôi!

- Bà ấy h/ận các người chuyện gì?

Trần đại sư ngắt lời:

- H/ận các người hứa rồi lại nuốt lời?

- Hay h/ận các người bao năm nay làm ngơ trước khổ đ/au của bà?

Nỗi khổ của bà tôi những năm qua, cả làng đều thấu.

Bố tôi cũng không để tâm lời Trần Xiển Tử, chỉ ngượng ngùng đáp:

- Nhà ai chả như thế.

- Mấy chục năm đều qua được, sao giờ đột nhiên sinh sự.

- Những thanh niên tri thức cùng thời, ai chả sống qua hết đời?

- Vả lại, tôi là con cháu, làm sao quản được chuyện của bậc trên.

- So với nhà khác, bà ấy còn bị đ/á/nh ít hơn một nửa.

Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm.

Trần Xiển Tử vẫn cười.

Phải rồi.

Đàn ông làm sao thấu hiểu được phụ nữ.

Trong mắt họ, cho cơm ăn, nhà ở, giường ngủ.

Đã là đãi ngộ rất hậu hĩnh rồi.

- Nếu không tin, tối nay cứ xem.

Trần Xiển Tử lên tiếng:

- Thứ đó ăn m/áu tươi hai ngày liền, đêm nay tất không nhịn được nhuốm m/áu người.

- Đợi khi nó cắn vào cổ ngươi, ngươi sẽ nhìn rõ mặt mũi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm