Cô ấy ngậm trong miệng một miếng thịt đẫm m/áu.
Chỉ thấy em gái tôi từ từ bước về phía tôi, tôi sợ hãi đứng ch/ôn chân tại chỗ, bịt miệng không dám thốt lên tiếng nào.
"Hừ, còn dám theo dõi ta nữa."
Lông tôi dựng đứng, cảm giác như đang chìm dần vào nỗi đ/au đớn tột cùng.
Ánh mắt dán ch/ặt vào từng bước đi của em gái, khi còn cách tôi bốn bước chân, em bỗng dừng lại.
Miếng thịt đẫm m/áu trong miệng em đột nhiên bị nuốt chửng.
Em cúi xuống, ngay khi tôi h/oảng s/ợ định lảng tránh, thì thấy tay em móc từ đống búp bê chất trước hang hốc nơi tôi trốn, túm lấy một con chuột.
Em gái tôi khúc khích cười, một tay bóp nát con chuột.
Sau đó, em quay trở lại bên người đàn ông đã tắt thở trên giường.
Em cúi đầu, tiếp tục gặm nhấm thịt da người đàn ông.
Hóa ra lời Vương Nhị Nãi nói đều là sự thật.
Con yêu quái đó chính là em gái ruột của tôi.
Nhưng đạo sĩ lẽ nào không nh.ạy cả.m nhất với sự xuất hiện của yêu m/a sao?
Tại sao vào ngày em gái chào đời, vị đạo sĩ ấy lại nói em là "Long Nữ"?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu tôi:
"Hừ! Đừng nghe lão thầy bói m/ù xạo lo/ạn!
Trực giác mách bảo tôi, Vương Nhị Nãi chắc chắn biết điều gì đó.
Ngay lúc này, cửa phòng em gái mở ra, tiếng lê kéo vật gì đó lạch cạch vang lên một hồi, rồi cửa phòng tôi bị gõ.
"Chị ơi, ăn sáng rồi."
...
Suốt mấy ngày liền, trong nhà đón tiếp đàn ông, nhưng chẳng có ai bước ra ngoài.
Sau lần chứng kiến cảnh tượng k/inh h/oàng đó, giờ đây mỗi lần thấy nụ cười ngọt ngào của em gái, tôi chỉ thấy da đầu tê dại.
Đáng sợ hơn, trên bàn lại chất đầy thịt.
Tính kỹ lại, đã có tám người đàn ông vào nhà chúng tôi.
Mẹ tôi dường như cũng nhận ra điều gì, nhíu mày nói: "A Muội à, con lợn đâu có ngày nào cũng gi*t một con được, ăn không hết đâu."
Nghe vậy, em gái tôi không những không gi/ận mà còn cười lớn: "Mẹ cứ ăn đi, đừng lo, con lợn đó đáng bị gi*t thịt mà."
Mẹ tôi cũng mặc kệ, ăn no nê đến nỗi dầu mỡ chảy đầy miệng.
Còn tôi thì chẳng nuốt nổi.
Trong ánh mắt liếc nhìn, tôi thấy em gái như đang dò xét tôi.
Thậm chí không biết có phải ảo giác không, ngay cả mẹ tôi cũng như đang lén lút quan sát điều gì đó.
Không khí q/uỷ dị đó bỗng chốc bị tiếng gõ cửa gấp gáp c/ắt ngang.
Người đến lại là gã đàn ông đến xin được một đêm mây mưa với em gái tôi.
Nhưng khi nhìn thấy mặt người đàn ông đó, tôi sững sờ.
Hắn ta chính là tên tr/ộm m/ộ gặp trước đây?
Gã này rõ ràng không phải dân làng, sao lại biết chuyện trong thôn?
Không kịp suy nghĩ nhiều, trực giác mách bảo tôi không muốn bị hắn nhận ra lúc này.
May thay, chúng tôi chỉ liếc nhìn nhau, hắn dường như không có ý định chào hỏi tôi.
Tên tr/ộm m/ộ mang đến một đống lễ vật nói: "Tối qua Vương La Tử đã lên phòng cô nương, đêm nay đến lượt tôi chứ?"
Có lẽ vì là người lạ mặt, mẹ và em gái tôi tỏ ra cảnh giác.
Em gái tôi hỏi: "Vương La Tử là ai với anh? Sao tôi chưa từng thấy anh trong làng?"
Tên tr/ộm m/ộ cười ha hả: "Hắn chính là anh họ xa của tôi. Không phải mới đây hắn nói trong làng có một Long Nữ sao? Tôi đ/ộc thân lâu rồi, muốn có con, nếu là Long Tử thì càng tốt."
Hắn dừng vài giây, rồi nói tiếp: "Nhưng sao không thấy anh họ tôi đâu? Lẽ nào đã về rồi?"
Nghe vậy, bàn tay mẹ và em gái tôi đang giấu sau lưng khựng lại.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn đĩa thịt trên bàn.
Mẹ tôi vội vàng hoà giải: "Con gái tôi là Long Nữ đấy, kẻ phàm phu tục tử cũng dám đòi qua đêm?"
Tên tr/ộm m/ộ không nói gì, lẳng lặng rút từ sau lưng ra một túi vải đựng đầy vàng.
Thế là mẹ tôi lập tức đồng ý, còn tôi thì nhìn về phía em gái.
Chỉ thấy đôi mắt em dán ch/ặt vào bắp thịt cuồn cuộn của tên tr/ộm m/ộ.
Không giống vẻ mê mẩn của những cô gái bình thường khi thấy trai lực lưỡng, mà chính x/á/c hơn...
Như thể đang thèm thuồng...
5
Mọi việc cứ thế định đoạt, tên tr/ộm m/ộ liếc nhìn tôi rồi quay đi.
Tôi vội viện cớ no bụng cần đi đốn củi để chuồn ra ngoài.
Tôi lặng lẽ theo sau tên tr/ộm m/ộ, chỉ khi x/á/c định đã cách xa nhà, tôi mới nhảy ra nói: "Vương La Tử thật sự là anh họ của anh?"
Tên tr/ộm m/ộ phía trước dừng bước, quay người nhìn tôi cười: "Là mà cũng không phải."
Câu trả lời nước đôi của hắn khiến tôi tức đi/ên, trực giác mách bảo qu/an h/ệ giữa hai người không đơn giản.
Tôi nóng gi/ận nói: "Là hay không cũng mặc kệ, dù sao người đó cũng đã ch*t rồi."
Nghe vậy, tên tr/ộm m/ộ không hề kinh ngạc như tôi tưởng, ngược lại vô cùng bình thản, như đã nằm trong dự tính.
Hắn im lặng, tôi lại nói: "Em gái tôi không phải Long Nữ, anh khôn h/ồn thì tối nay đừng đến."
Cuối cùng tôi vẫn không đành lòng nên nhắc nhở vài câu.
Tên tr/ộm m/ộ nghe xong nhướng mày: "Tôi biết, em gái cô là một con quái vật."
"Như con bọ ngựa, ăn thịt tất cả những kẻ đã qua đêm với nó."
Tôi gi/ật mình, là người thân cùng lớn lên với em gái, mà mãi gần đây tôi mới hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt thật của em.
Vậy mà gã tr/ộm m/ộ lang thang này, sao lại biết?
Hắn như đọc được suy nghĩ của tôi, lại cười hề hề: "Nhà cô bốc mùi tử khí nồng nặc, với lại, Vương La Tử hôm qua đã ch*t đúng không?"
Lòng tôi thót lại: "Sao anh có thể chắc chắn em gái tôi là quái vật?"
Gã đối diện bỗng đơ người, sắc mặt thoáng tái đi.
Hắn nói lắp bắp: "Tôi đến ngôi làng này cũng khá lâu, lén quan sát nhà cô mấy ngày, phát hiện mấy ngày nay những gã đàn ông vào nhà cô qua đêm với em gái cô đều một đi không trở lại, thêm nữa có người trả tiền..."
Hắn đang nói bỗng đột ngột dừng lại, cuối cùng gi/ận dỗi nói: "Dù sao thì, tôi và Vương La Tử chỉ là qu/an h/ệ hợp tác, có trách thì trách hắn không nghe chỉ đạo."
6
Nghe vậy, trong lòng tôi vạn mối tơ vò, lẽ nào Vương La Tử cũng là tr/ộm m/ộ?
Nhưng hắn ta không phải suốt ngày ở trong làng sao?