Quán Ăn Của Mẹ Góa

Chương 1

31/12/2025 07:18

Tôi tên Milan, năm nay ba mươi hai tuổi, đã kết hôn ba lần, và cả ba người chồng đều qu/a đ/ời chưa đầy một năm sau hôn lễ. Gia đình bảo tại vì tôi có đôi mắt nhìn thấy m/a q/uỷ. Số tôi khắc chồng khắc gia đình, phải rời xa nhà càng xa càng tốt để cả nhà được yên ổn. Không ngờ sang tận Philippines, đôi mắt ấy vẫn khiến tôi suýt mất mạng nơi đất khách.

Tôi mở một tiệm trà ở thị trấn nhỏ. Kỳ lạ thay, quán tôi ngược đời hoàn toàn - ban ngày vắng tanh, chỉ khi mặt trời lặn mới bắt đầu đông khách. Đặc biệt lúc nửa đêm, quán đông nghẹt người trong tiếng ồn ào náo nhiệt.

Mở tiệm ở đây cần có mánh khóe riêng để giữ an toàn. Mỗi tối, tôi đều chuẩn bị một phần cơm xươ/ng hầm đổ vào thùng gỗ trước cửa. Dù Philippines nóng bức, thùng này chẳng bao giờ bốc mùi. Người qua đường tưởng tôi đổ đồ thừa, nhưng chỉ mình tôi biết đó là thức ăn cho cô h/ồn dã q/uỷ.

Tôi thấy được m/a nhưng không nghe được chúng nói. Nhớ hồi nhỏ, bà ngoại thường dẫn tôi ra đầu làng giữa đêm Trung Nguyên, bảo tôi dâng ông ngoại đã khuất bát cơm chân giò. Ông ngoại lúc nào cũng ăn hết rồi xoa đầu tôi cười hiền. Giá ông theo tôi sang Philippines thì tốt biết mấy, đỡ cô đơn nơi xứ người.

Giờ đây tôi đã quen với việc thấy m/a. Dù chúng hiện ra bất ngờ, tôi vẫn bình thản bước xuyên qua. Tôi tốt bụng cúng cơm, chúng ăn xong cũng ngại hù dọa.

Nhưng hôm nay khác lạ. Mặt trời chưa lặn, quán đã đông khách. Ngoài A Kỳ Nặc - gã địa phương dắt con trai Nặc Nặc đến ăn chực - còn có Hoàng Thúc và A Xán, những người tha hương như tôi.

Tôi m/ắng cho A Kỳ Nặc một trận, rồi vẫn đầy ắp cho Nặc Nặc bát cơm thịt bò rau xanh, thêm cả cái đùi gà rán to tướng. Gã đàn ông vô dụng này chẳng chịu làm việc, chỉ trông chờ vào đồng lương làm osin ở Hong Kong của vợ và con gái lớn.

A Kỳ Nặc mặt dày, bị m/ắng vẫn cười toe đi rửa bát đỡ tiền cơm. Tôi vừa quăng khăn lau vừa ch/ửi, chợt gi/ật mình khi thấy hắn khựng lại trước thùng cơm, gật đầu lảng tránh như tránh va vào người quen. Nhưng cạnh thùng chỉ lởn vởn mấy con m/a đang hít hà mùi thức ăn.

Mắt phải tôi gi/ật liên hồi, lòng đột nhiên bồn chồn. Nhớ sáng nay nén hương cúng Bà Thiên Hậu đ/ứt g/ãy, tôi đoán chắc hôm nay có chuyện chẳng lành.

Đúng lúc ấy, mấy khách quen khác tới. Tôi tạm gác lo âu ra đón khách. Một mình trông quán vất vả lắm, vừa nấu nướng vừa thu tiền, may mà khách quen hay tự phục vụ giúp tôi đỡ đần.

Vừa dọn dẹp xong một lượt khách, định ra quầy tính sổ thì Nặc Nặc cầm đùi gà chạy ra ngoài đòi bố nếm thử. Tôi nheo mắt chống nạnh nhìn ra - hễ gã vô lại kia dám cắn một miếng, tôi sẽ m/ắng cho tổ tiên tám đời nhà hắn cũng nghe thấy.

Bỗng một bàn tay khô quắt từ đâu lao ra gi/ật phăng đùi gà. Theo sau là bóng đen co rúm dưới cột điện bên kia đường, ngốn ngấu món ăn đến nỗi chỉ còn trơ xươ/ng. Nó nhét cả xươ/ng vào miệng nhai lạo xạo, tiếng vang sang tận quán tôi.

Nặc Nặc chậm một nhịp mới oà khóc. A Kỳ Nặc gi/ận dữ ném ngay chiếc bát đang rửa về phía bóng đen. Hoàng Thúc từ trong quán chạy ra ngăn nhưng không kịp. Chiếc bát sứ xịn tôi mới m/ua vỡ tan tành trước mặt kẻ lạ.

Tiếng vỡ chói tai khiến bóng đen gi/ật mình ngẩng lên, lộ đôi mắt đỏ ngầu. Ánh đèn đường vừa bật sáng, cả bọn kinh hãi nhận ra đó là người phụ nữ áo quần rá/ch tả tơi, tóc bết như bùn khô. Mụ vừa nhai gà vừa cười đi/ên dại, mảnh sứ văng trúng ống chân khiến m/áu chảy lênh láng nhuộm đỏ ngón chân.

Tôi nhíu mày, không phải vì tiếc chiếc bát, mà vì thấy con m/a đang gi/ận dữ bên cạnh mụ ta. Con m/a trạc tuổi phụ nữ, mặt mũi rữa nát lộ xươ/ng sọ g/ớm ghiếc, một mắt lồi khỏi hốc, mồm chỉ còn hai ba cái răng. Nó giơ thẳng tay, tám ngón rưỡi quặp như móng gà, từ từ tiến về phía A Kỳ Nặc như muốn bóp cổ hắn.

M/a thực ra chẳng hại được người, nhưng cảnh tượng này khiến ai cũng khiếp đảm. Tôi đang phân vân không biết cảnh báo A Kỳ Nặc thế nào thì may thay, hắn vừa ch/ửi rủa vừa phun nước bọt về phía người phụ nữ. Con m/a có vẻ sợ nước bọt, chỉ dám trợn mắt mà không dám tới gần.

Lòng tôi hơi yên, bắt đầu quan sát kỹ người phụ nữ. Trông không giống dân địa phương, khoảng hơn hai mươi, mặt mày lem luốc nhưng đường nét thanh tú.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chiếc Lồng Giam Tan Vỡ

Chương 7
Một ngày nọ, đang làm việc thì tôi nhận được tin nhắn chứa ảnh nóng và hồ sơ vay nợ của em gái mình... Lúc này tôi mới nhận ra em gái mình - người đã cưới xa vào gia đình đại gia - đang bị người ta huấn luyện như một con "chó" ở nông thôn!
Hiện đại
Tội Phạm
Báo thù
0
Thư của Vợ Chương 8
Quỷ Đao Chương 9