trò chơi tin nhắn

Chương 2

30/12/2025 09:47

Làm sao có thể? Tôi vội vàng lục tìm nhưng chẳng thấy gì cả.

Giọng lạnh lùng của Dư Trạch Khải vang bên tai, nhưng đầu tôi cứ đờ đẫn, chỉ nghe được mấy câu đ/ứt quãng của anh ta, đại khái là đang trách tôi chuyển chủ đề, nghi ngờ vô cớ.

Anh ta nói nhẹ như không, cơn gi/ận trong tôi bỗng bốc lên ngùn ngụt, chẳng thèm để ý đến chuyện điện thoại nữa, từng bước tiến sát anh ta chất vấn: "Dư Trạch Khải, anh ngoại tình phải không?"

Dư Trạch Khái nhìn tôi với vẻ mặt khó tin, dừng một lát rồi cười lạnh hỏi lại: "Em nhìn Tri Tri xem, rốt cuộc ai mới là người ngoại tình?"

Khí thế của tôi lập tức tan biến. Tôi hiểu ý Dư Trạch Khải: Tri Tri chẳng giống tôi, cũng chẳng giống anh ta.

Đầu tôi đ/au như búa bổ. Đúng lúc này, Dư Trạch Khải thở dài n/ão nề: "Có thời gian suy nghĩ linh tinh, chi bằng đi ngủ sớm. Cả ngày chẳng biết làm gì, anh thấy em rảnh quá rồi đấy. Thôi được, anh đi hâm sữa cho em..."

Nói rồi, Dư Trạch Khải bước ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi.

3

Dư Trạch Khải bảo tôi quá rảnh rỗi nên mới nghĩ ngợi vu vơ, còn chất vấn ngược lại xem ai mới là kẻ ngoại tình. Nhưng hắn không biết có cụm từ gọi là "chứng cứ x/á/c thực như núi" sao?

Tôi cuống cuồ/ng mở điện thoại kiểm tra ảnh mà thám tử vừa gửi, định làm bằng chứng, nhưng kinh ngạc phát hiện tất cả hình ảnh đã biến mất.

Điện thoại rung lên, tin nhắn mới lại đến: Rốt cuộc ai mới là kẻ ngoại tình?

Tay tôi buông lỏng, điện thoại "rầm" một tiếng rơi xuống đất. Tôi đứng như trời trồng, mãi không dám cúi xuống nhặt.

Thứ Bảy, bà Lâm mời tôi cùng mấy bà trong nhóm chat đi uống trà chiều. Những buổi tụ tập kiểu này trước đây tôi rất ngại, nhưng bà Lâm hết lời khuyên nhủ, tôi không nỡ từ chối nên đành nhận lời.

Tôi đưa Tri Tri về nhà bố mẹ đẻ trước rồi vội vã đến tiệm bánh ngọt đã hẹn.

Dù cố gắng hết sức, khi tới nơi tôi vẫn là người đến muộn nhất.

Vừa ngồi xuống góc phòng, bà Lâm đã quan tâm hỏi: "Bà Dư, sắc mặt cô tệ quá vậy?"

Tôi sờ lên mặt mình. Để tham gia buổi trà chiều này, tôi đã trang điểm kỹ càng, vậy mà vẫn bị bà ta nhìn ra thần sắc thật. Tôi cười gượng gạo, không nói thêm gì.

Người ta thường bảo, chỗ nào đông phụ nữ, chỗ đó nhiều chuyện thị phi. Chẳng biết ai khơi mào, đề tài xoay quanh chuyện "tiểu tam".

Bà Tống thản nhiên nói: "Tiểu tam có gì đ/áng s/ợ? Chỉ cần tôi không ly hôn, con bé mãi mãi chỉ là thứ ba."

Bà Hà cũng cười hùa theo: "Đúng đấy, có tiền là được. Đàn bà bên ngoài giúp tôi hầu hạ chồng, chẳng phải tôi nhàn hạ sao?"

...

Cuối cùng đề tài xoay sang tôi, có người hỏi: "Bà Dư, sao chẳng thấy cô lên tiếng? Nếu ông nhà có người khác, cô có ly hôn không?"

Tôi ngẩng lên ngơ ngác, thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình. Không muốn làm mất vui, tôi vội lắc đầu: "Không đâu. Khó khăn lắm mới lên được vị trí này, sao có thể dễ dàng nhường chỗ cho người khác."

Mọi người gật đầu cười. Điện thoại lại rung lên.

Tôi cảm nhận được nhưng không dám xem, vội viện cớ cáo lui. Bước ra khỏi tiệm bánh mới dám mở điện thoại. Lần này tin nhắn viết: Mày không xứng với chồng, nhường chỗ đi!

Trong lòng đã chuẩn bị sẵn, lần này tôi không tỏ ra hoảng lo/ạn nữa.

Chỉ là khi về đến nhà, lại thấy Lý Mạt đang ở đó. Dư Trạch Khải cũng có mặt, tay hắn đặt trên cánh tay Lý Mạt, vội rụt lại khi thấy tôi.

"Hai người..." Tôi đứng khựng ở cửa, chỉ tay về phía họ mà nghẹn lời.

"Bà Dư, ông Dư vừa bị tụt đường huyết, tôi chỉ đỡ ông ấy một chút thôi." Lý Mạt nhanh trí đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý.

Tiếc rằng phản ứng của Dư Trạch Khải đã tố cáo lý do thật sự đằng sau cảnh tượng họ níu kéo nhau. Hắn tránh ánh mắt tôi, quay đầu bước vào phòng. Cùng lúc đó, Lý Mạt nở nụ cười q/uỷ dị hướng về phía tôi.

Tôi chợt nhớ lại câu hỏi của các bà trong buổi trà chiều sáng nay.

Sao tôi có thể không ly hôn? Giữ lại thứ đàn ông chó má này để làm gì?

Chỉ là tôi biết, bây giờ chưa thể ly hôn ngay được. Giờ mà ly dị, dù Dư Trạch Khải là người có lỗi, nhưng với mạng lưới qu/an h/ệ nhiều năm cùng tài lực của hắn, chắc chắn sẽ dàn xếp ổn thỏa. Cuối cùng tôi chỉ nhận được chút "tiền chuồn", hơn nữa với thân phận nội trợ toàn thời gian, tôi rất có thể sẽ mất quyền nuôi Tri Tri.

"Bà Dư, ông Dư nói hôm nay Tri Tri không có nhà, vậy tôi xin phép về trước." Lý Mạt vừa nói vừa bước về phía tôi, đi ngang qua người tôi với vẻ đắc ý rồi bước ra ngoài.

Khi hai người sượt qua nhau, cô ta hơi nghiêng người, ánh mắt liếc về phía tôi, dường như mấp máy vài lời nhưng không phát ra âm thanh.

Tôi không đoán được cô ta vừa nói gì, có lẽ là lời khiêu khích dành cho tôi!

4

Tôi rối bời, không có lấy một ý niệm nào trong đầu. Cảm giác mình như miếng thịt trên thớt, bị người ta xẻo mà không cách nào chống trả.

Tôi bắt đầu tính đến phương án tồi tệ nhất, gọi điện cho bà Lâm nhờ bà giới thiệu luật sư ly hôn giỏi.

Đầu dây bên kia, bà Lâm tỏ ra khá ngạc nhiên. Nhưng cũng không khó hiểu, trước đây tôi từng nhờ bà tìm thám tử nên bà cũng biết đôi chút chuyện nhà tôi. Hơn nữa trong buổi tụ tập gần đây tôi còn nói những lời như thế. Tôi không vòng vo, nghẹn ngào nói: "Giữ người không được rồi, chỉ còn cách giữ chút tiền bạc bên mình."

Bà Lâm dường như càng kinh ngạc hơn.

Đúng vậy, tôi muốn Dư Trạch Khải trắng tay ra đi!

Tâm trạng bất ổn khiến giọng tôi ngày càng gay gắt. Nói xong mới nhận ra bất cẩn, vội vàng xin lỗi bà Lâm rồi vừa khóc vừa kể hết ngọn ng/uồn.

Bà Lâm im lặng giây lát rồi hứa sẽ giúp tôi tìm luật sư giỏi nhất thành phố C.

Tôi lau nước mắt cúp máy. Không lâu sau, tin nhắn từ số lạ lại đến: Kẻ ngoại tình... rốt cuộc là ai?

Tôi cười lạnh, định gọi lại thì tin nhắn mới lại tới. Lần này là một đường link kèm dòng chữ: Mật khẩu 1234, tự xem đi!

Suy nghĩ hồi lâu, tôi mở đường dẫn trong tin nhắn. Đó là một tài khoản lưu trữ đám mây. Nhập mật khẩu xong, hàng loạt bức ảnh hiện ra trước mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm