về quê

Chương 2

30/12/2025 10:38

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, toàn thân tôi lông tóc dựng đứng.

Không đúng...

Đó không phải áo thọ màu đen, rõ ràng là một người đen nhẻm đang nằm đ/è lên ng/ười bà ngoại.

Sao tôi lại nhầm thành áo thọ được?

Các cậu và mẹ đều bình thản, dường như chỉ mình tôi nhìn thấy người đó.

Ngay lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh cực kỳ nhỏ phát ra từ cổ họng hắn:

"Chạy đi."

"Rời khỏi đây mau!"

"Chạy... chạy đi!!"

Cơn rét trong người tôi bỗng dưng dâng lên dữ dội.

"Đến nói chuyện với bà ngoại đi, lúc còn sống bà cứ nhắc mãi về đứa cháu gái này, muốn gặp cháu một lần." Bác cả vỗ vai tôi.

Đúng lúc ông mở miệng, người đen kia biến mất.

Chiếc áo thọ trên người bà ngoại quả thật là màu đỏ.

Màu đỏ tươi rực rỡ tương phản với khuôn mặt xanh xám của bà, tạo nên một cảm giác kỳ quái khó tả.

Tôi đứng trước qu/an t/ài, r/un r/ẩy thốt lên: "Bà ngoại..."

Ngay sau đó, tôi thấy đôi mắt vốn khép ch/ặt của bà đột nhiên mở to.

Đang trừng trừng nhìn thẳng vào tôi.

Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nhưng khi nhìn lại, mắt bà đã khép từ bao giờ.

Như thể tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

"Được rồi, bác dẫn các cháu đi nhận phòng." Bác cả lên tiếng.

Tôi bất an đi theo sau lưng mẹ.

Mẹ khẽ mấp máy môi, thì thầm: "Hai ngày tới, con phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không được chạy lung tung, hiểu chưa?"

Tôi gật đầu.

Dù mẹ không dặn, tôi cũng sẽ không dám đi đâu.

Nơi này khiến tôi có cảm giác cực kỳ khó chịu.

Không phải chỉ là khó chịu, mà đúng hơn là...

Như có thứ gì đó vô cùng đ/áng s/ợ đang theo dõi mình.

Trước đây tôi từng theo bố về quê nội, nhưng chưa bao giờ cảm thấy như lúc này - toàn thân như ngâm trong nước lạnh.

Đúng lúc đó, bác cả đột nhiên ngoảnh lại nhìn tôi.

Trong chớp mắt, tôi như thấy mắt ông ấy biến thành màu đen kịt.

Nhưng ngay sau đó lại biến mất.

04

Phòng tôi vô cùng đơn sơ.

Tất cả đồ đạc đều bằng gỗ, bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu, như lâu ngày không thông gió.

Tôi không nhịn được nhăn mặt.

Dù không kén chọn nhưng mùi này thực sự không chịu nổi.

Tôi mở cửa sổ gỗ để thông gió.

Khi đẩy cửa, tôi phát hiện trên bệ cửa có hai vết tay màu đen.

Bàn tay rất lớn, ngón tay dài gấp hai ba lần đàn ông bình thường.

Đầu tôi hiện lên hình ảnh:

Một người đen nhẻm bám trên bệ cửa, đang dán mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Tôi rùng mình, vội vàng đóng sập cửa sổ.

Vì phải ở đây vài ngày, tôi quyết định mang ga giường và chăn ra phơi.

Khi gi/ật tấm ga, tôi đứng hình.

Trên đệm có một vết bẩn đen rất rõ.

Càng nhìn càng thấy nó giống hình người.

Nhớ lại người đen nằm trên người bà ngoại, hơi thở tôi đột nhiên gấp gáp.

Tôi bỗng chẳng còn hứng phơi đồ nữa.

Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận tin nhắn từ bố:

[Con yêu, giờ chắc con đang bất an lắm, bố xin lỗi vì không ở bên con.]

[Con phải ngủ trước 11 giờ, trước khi ngủ hãy thắp nến bố đưa cho con]

[Ngoài nến ra, tuyệt đối không bật bất kỳ đèn nào trong phòng]

[Nếu đèn trong phòng sáng, lập tức dùng tay che mắt]

[Nếu 11 giờ con chưa ngủ, đừng tin bất cứ tiếng gọi ra mở cửa]

[Nghe tiếng gõ cửa sổ, đừng mở, đó có thể chỉ là tiếng gió]

[Nến vô tình tắt, hãy tìm mẹ ngay, mẹ sẽ bảo vệ con]

[Chó là bạn tốt của con người, nhưng ở đây chó không an toàn, nghe tiếng chó sủa đừng để ý]

[Đừng để mẹ phát hiện hình nhân giấy bố cho con]

[Nếu thấy người đen trong phòng, lập tức trốn vào tủ quần áo]

[Trong tủ chỉ có quần áo, không có tiếng thở của người thứ hai]

[Nếu bà ngoại xuất hiện, lập tức chui vào chăn, kéo qua đầu, như vậy bà sẽ không thấy con]

[Nửa đêm nghe tiếng kèn suona, đừng quan tâm, làng này thường có tục lệ kỳ lạ]

[Bố còn việc phải xử lý, không nói chuyện với con được nữa, con nhớ đừng cho mẹ biết nội dung tin nhắn, nhưng hãy nhớ mẹ yêu con.]

Tôi gọi điện cho bố.

Tôi muốn hỏi những quy tắc trong tin nhắn có ý nghĩa gì?

Tại sao lại không được cho mẹ biết?

Chuông reo rất lâu nhưng không ai bắt máy.

Lòng tôi luôn thấp thỏm bất an.

Bố chưa bao giờ không nghe điện thoại của tôi.

05

Tôi sơ sài dọn dẹp hành lý.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi bước ra mở cửa.

Là bác cả.

Ông cười với tôi, bên cạnh là một cô gái.

"Đây là con gái bác, Tiểu Viên, hơn con hai tuổi, là chị của con. Bác sợ con ở đây cô đơn nên gọi nó qua làm quen." Tiểu Viên tuy hơn tôi hai tuổi nhưng g/ầy gò hơn hẳn.

Cô ấy có gương mặt thanh tú nhưng má hóp, như suy dinh dưỡng.

Cô rụt rè bước tới nắm tay tôi.

Tay Tiểu Viên lạnh ngắt, khiến tôi gi/ật mình.

"Em gái, lần đầu đến đây, chị dẫn em đi thăm làng nhé."

Tôi theo Tiểu Viên vào làng.

Làng Hương không khác làng quê bình thường là mấy.

Nhưng trong lòng tôi chẳng có chút hứng thú nào của đứa trẻ thành phố lần đầu về quê.

Bởi nơi này quá kỳ lạ.

Trước cửa mỗi nhà đều đặt một bát thịt sống.

Không thể nhận ra đó là thịt con gì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm