về quê

Chương 3

30/12/2025 10:40

Không khí tràn ngập mùi thịt chua lợm nhẹ.

"Chị họ Tiểu Viên, đây là..."

Khóe miệng Tiểu Viên từ từ cong lên: "Đồ cúng cho Hắc Đại Nhân đấy."

"Hắc Đại Nhân?"

Tôi lại nghe thấy cái tên này.

Tiểu Viên đột nhiên áp sát: "Hắc Đại Nhân là vị thần chúng tôi thờ phụng, ngài thích ăn thịt nên cứ đến mùa tế lễ, chúng tôi lại gi*t thú tươi làm đồ cúng."

"Thịt gì thế ạ?"

Tiểu Viên liếc tôi rồi khúc khích cười:

"Em lại gần xem là biết ngay ấy mà."

Tò mò cúi xuống, tôi định nhìn rõ hơn.

Lập tức da đầu tôi dựng đứng.

Trong bát lấp ló một ngón tay người.

Đầu ngón tay còn phủ lớp sơn đỏ tươi.

"Á!"

Tôi hét lên thất thanh rồi nhắm ch/ặt mắt.

"Sao thế?" Tiểu Viên ngơ ngác hỏi.

"Có... có ngón tay trong đó..."

Tiểu Viên bật cười:

"Em hoảng quá rồi à? Nào có ngón tay nào? Mở mắt ra xem lại đi."

Nén sợ hãi, tôi liếc xuống lần nữa.

Chẳng có ngón tay nào cả, chỉ là chân gà.

Hình dáng y hệt ngón tay người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra mình vừa nhìn lầm.

Một con chó vụt chạy qua.

Trong miệng nó ngậm thứ gì đỏ lòm.

Thoáng trông như ngón tay người.

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Chương 6

"Dân làng này ai cũng tôn kính Hắc Đại Nhân. Mỗi năm đến mùa tế lễ, ngài sẽ tự chọn tân nương. Được làm vợ ngài là vinh dự lớn lắm."

Ánh mắt Tiểu Viên sáng rực khi nhắc đến Hắc Đại Nhân.

"Em biết không? Mẹ em cũng từng được ngài chọn đấy."

Tiểu Viên nhe răng cười quái dị, "Nhưng bà ấy phản bội cả làng, bỏ trốn rồi."

"Mẹ em chạy khỏi làng, không bao giờ quay lại."

"Năm đó, bao người ch*t oan. Ai cũng bảo Hắc Đại Nhân nổi gi/ận vì mẹ em đào tẩu."

"Em có biết bà ngoại ch*t thế nào không? Làng đồn chính bà đã giúp mẹ em trốn thoát đấy."

Mắt nàng ta trợn trừng, đuôi mắt cong vút lên.

"Đêm bà mất, chó trong làng tru liên tục, tiếng tru thảm thiết vô cùng."

"Giữa đêm khuya, bà cụ tật nguyền chân tay bỗng tự bò xuống giường, lê vào bếp."

"Bà đặt đầu lên thớt rồi tự tay cầm d/ao bổ xuống. Bố tôi nghe tiếng chạy vào thì đầu bà chỉ còn dính vào cổ bằng mảnh da mỏng."

"Chạm vào là đầu rơi lăn lóc."

Giọng Tiểu Viên bình thản như kể chuyện đời thường.

Tôi thì toát hết cả mồ hôi lạnh.

Giờ mới hiểu vì sao cổ bà có vòng chỉ đen khâu vặn vẹo.

"Tối nay, Hắc Đại Nhân chọn tôi làm tân nương. Tôi không sợ, sẽ không như mẹ em đâu." Tiểu Viên khúc khích cười.

Đôi mắt đen kịt của nàng chằm chằm nhìn tôi.

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Em đói rồi, về nhà ăn cơm đây." Tôi vội viện cớ.

Trên đường về, cảm giác bị theo dõi như d/ao cứa sau gáy.

Quay đầu nhìn lại.

Sau những ô cửa gỗ hé khe hở, vô số con mắt đờ đẫn đang dán vào tôi.

Dân làng đang rình rập.

Ánh nhìn của họ lạnh băng, như đang ngắm nghía tử thi.

Chương 7

Quy tắc ăn uống ở đây kỳ quặc: đàn bà không được ngồi mâm lớn.

Đàn ông ngồi bàn rộng thênh thang, phụ nữ phải ngồi xổm quanh chiếc bàn nhỏ trong bếp.

Trên bàn, mấy bát canh thịt bốc mùi lạ.

Canh thịt lềnh bềnh mấy miếng thịt đỏ au.

Tiểu Viên húp sồn sột.

"Sao không ăn? Bình thường đâu có thịt này, chỉ mùa tế lễ mới được ăn."

Khi nàng há miệng, tôi thấy mảnh thịt vụn mắc kẽ răng.

Bụng tôi cồn lên buồn nôn.

【ĐỪNG ĂN THỨC ĂN Ở ĐÂY. BỐ ĐÃ CHUẨN BỊ ĐỒ KHÔ CHO CON DÙNG TRONG 7 NGÀY】

"Em đ/au bụng quá, chẳng muốn ăn nữa." Tôi ôm bụng viện cớ.

Mấy người đàn bà không ép tôi ăn.

Họ như đói lả, húp canh ừng ực.

Thoáng chốc, tôi tưởng như họ đang nuốt thứ gì đen đặc như tóc.

Da đầu tôi tê dại.

Trước khi đứng dậy về phòng, tôi thấy Tiểu Viên nhăn mặt nhổ thứ gì đỏ lòm.

Như mảnh móng tay người.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Chương 8

Không biết mình về phòng bằng cách nào.

Mẹ đến tìm tôi một lúc.

Tôi nói mẹ nghe không muốn ở đây nữa.

Mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài.

Bà xoa đầu tôi, bảo cố thêm chút nữa.

Không rõ "chút nữa" là bao lâu.

Mẹ vốn rất chiều tôi, luôn nghe theo ý tôi.

Nhưng lần này, bà nhấn mạnh: "Tiểu Ninh, cố thêm chút nữa con."

Đành gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, mẹ đột ngột quay lại áp sát mặt tôi.

Bà trừng mắt hỏi: "Bố có nhắn gì cho con không?"

Tim tôi nhảy lên cổ họng, lắc đầu nói không.

Mẹ rời đi.

Bụng tôi đói cồn cào.

Mở ba lô, lấy bánh quy bố chuẩn bị ra ăn.

【11H ĐÊM PHẢI NGỦ. NHỚ THẮP NẾN BỐ ĐƯA】

Tôi bật bật lửa định thắp nến.

Nhưng hôm nay lửa cứ tắt ngấm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm