Kể từ đó, số tiền trong tài khoản của tôi cũng ngày một tăng lên. Một ngày nọ khi tôi mở ra xem, đã có hơn 30 triệu. Đối với tôi, đó đúng là con số khổng lồ.
Đúng lúc này, tôi phát hiện nhà họ Giang đang rao b/án một biệt thự cực kỳ sang trọng với giá thấp hơn nhiều so với thị trường. Hỏi qua trung gian, họ nói chủ nhà đang cần tiền gấp nên b/án rẻ, yêu cầu duy nhất là chuyển tiền nhanh.
Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Căn biệt thự trị giá hàng chục triệu này, có lẽ chỉ để mở đường cho Giang Nhiêu bước lên mây xanh. Họ không thể đoán trước điểm số trong kỳ thi đại học sẽ đổi được bao nhiêu tiền, nên chỉ còn cách chuẩn bị thật kỹ.
Trước ngày thi một hôm, biệt thự đã được chuyển sang tên mẹ tôi. Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng tôi.
**14**
Ngày công bố điểm thi, nhà họ Giang tổ chức yến tiệc linh đình. Vì là con gái trong gia đình, tôi cũng nhận được lời mời.
Trong bữa tiệc, mọi người chúc tụng nhau. Bố tôi hỏi tôi thi cử thế nào, tôi chỉ cười đáp: "Cũng tạm ổn".
"Giang Nhiêu ước tính được hơn 700 điểm, vào Thanh Bắc không thành vấn đề." Bố tôi nói với vẻ đầy tự hào.
Thời gian trôi qua, còn mười phút nữa là đến nửa đêm, hệ thống gửi tin nhắn:
[Điểm thi đại học của bạn là 735 điểm, có thể đổi thành 170 triệu Nhân dân tệ. Bạn có muốn đổi không, đổi bao nhiêu?]
Tay tôi run lên. Hơn một tỷ đồng, nếu đổi sẽ giúp tôi đạt đỉnh cao cuộc đời, tự do tài chính, ba đời không lo cơm áo. Không biết mấy ai cưỡng lại được cám dỗ này.
[Hệ thống nhắc lại: Bạn có muốn đổi không, đổi bao nhiêu?]
Tôi nín thở, nhận thấy Giang Nhiêu đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Hít sâu lấy bình tĩnh, tôi trả lời:
[Từ chối, tôi không đổi.]
Cùng lúc đó, mặt Giang Nhiêu càng lúc càng tái mét. Cô ta dùng ngón tay bấm đi/ên cuồ/ng vào màn hình:
"Nhanh lên, sao vẫn chưa có gì cả?"
"Tại sao lại không?! Chẳng có gì hết, làm sao lại thế này?!"
Khi kim giây vượt qua mốc nửa đêm, Giang Nhiêu hoàn toàn sụp đổ. Cô ta túm tóc mình gào khóc đi/ên lo/ạn:
"Điểm của tôi đâu! Người được điểm cao phải là tôi, người vào Thanh Bắc cũng phải là tôi! Tôi có tiền, b/án điểm cho tôi đi!"
Mọi người tưởng cô ta mất trí. Bố tôi không nhịn được, dùng điện thoại tra điểm Giang Nhiêu rồi t/át mẹ kế tôi một cái, m/ắng bà không dạy con nên người. Điểm thấp thế này là làm nh/ục tổ tiên.
Tôi không nói điểm mình, rời khỏi hiện trường. Trên sân khấu này, tôi chẳng bao giờ là nhân vật chính. Tôi cũng không muốn dính dáng gì đến cái gia đình họ Giang này nữa.
**15**
Sau đó, tôi đưa mẹ đến sống trong biệt thự. Lúc này tôi mới biết, đây không phải tài sản nhà họ Giang, mà là của hồi môn ông bà ngoại tặng mẹ - nơi mẹ tôi lớn lên.
Một năm sau, biệt thự tăng giá lên 60 triệu. Tôi vào khoa Toán Đại học Bắc Kinh, đồng thời tài sản cũng tăng gấp đôi.
Công việc kinh doanh của bố tôi gặp khó khăn. Khi cần tiền gấp, ông phát hiện mẹ kế đã đổ hết tiền vào Giang Nhiêu. Số tiền c/ứu nhà máy đã bị hai mẹ con tiêu sạch.
Bố tôi lại ngoại tình. Lần này, cô tiểu tam trẻ đẹp khác đã tìm đến tận nhà. Khác với lần trước, cô ta không quỳ mà ưỡn bụng bầu ngạo nghễ bước vào, m/ắng hai mẹ con Giang Nhiêu là "đồ xúi quẩy ăn hại" vung tay quá trán.
Bố tôi đuổi họ đi ngay. Giang Nhiêu cuối cùng cũng nếm trải cuộc sống tôi từng có.
**16**
Mẹ tôi hoàn toàn bình phục, giờ đang sống vui vẻ cùng hội bạn thân. Giáo viên chủ nhiệm giúp mẹ liên lạc lại bạn bè đại học, mọi người dần thân thiết trở lại.
Kể từ sau kỳ thi đại học, hệ thống đổi điểm không còn xuất hiện nữa. Năm thứ ba đại học, tôi đứng trên bục hội nghị khoa học cấp cao.
Một phóng viên hỏi: "Nghe nói năm lớp 12 bạn từng có giai đoạn học hành sa sút, bạn đã điều chỉnh tâm thế thế nào? Sắp đến mùa thi rồi, bạn có điều gì muốn nhắn nhủ học sinh cuối cấp? Hay có bí quyết học tập nào không?"
Đầu óc tôi chợt trống rỗng. Dường như nhớ lại điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói thành lời.
Cuối cùng, tôi mỉm cười: "Hãy giữ tình yêu với việc học, cố gắng không ngừng nghỉ."
Đến tận hôm nay, tôi vẫn biết ơn tin nhắn năm ấy trên xe buýt, và cả cô giáo chủ nhiệm - người đã thấu hiểu mọi chuyện, dạy tôi giấu mình chờ thời, dạy tôi kiên trì, không bao giờ bỏ cuộc.
Món quà số phận luôn chờ đợi ở khúc quanh tiếp theo. Bạn chỉ cần chạy đua với thời gian, nỗ lực hết mình, tuổi trẻ không hối h/ận.
**- Hết -**