Tử Thù

Chương 3

30/12/2025 10:46

Nếu hắn biết Tống Nhu Nhu có chiếc dây chuyền này, nhất định sẽ tìm cách tr/ộm cho bằng được.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Tống Tiểu Diệu đã lén lút chui vào phòng Tống Nhu Nhu, lấy tr/ộm chiếc dây chuyền.

Còn tôi thì ghi lại toàn bộ cảnh Tống Tiểu Diệu ăn tr/ộm rồi đưa cho Tống Nhu Nhu xem.

Tống Nhu Nhu nghiến răng ken két, ánh mắt tràn ngập h/ận th/ù.

Tối hôm đó, Tống Tiểu Diệu hớn hở trở về, thấy Tống Nhu Nhu đứng trong sân liền gi/ật mình sợ hãi, sau đó lấp lửng gọi: "Chị..."

Tống Nhu Nhu nở nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diệu, chị gội đầu cho em nhé?"

Tống Tiểu Diệu đang thấp thỏm nên không dám trái lời, do dự gật đầu.

Thế là tôi tận mắt chứng kiến cảnh Tống Nhu Nhu ấn đầu Tống Tiểu Diệu vào chậu nước, ánh mắt kh/inh bỉ: "Đồ tạp chủng! Ai cho mày động vào dây chuyền của tao?"

Ánh mắt cầu c/ứu của Tống Tiểu Diệu hướng về phía tôi, hắn gào thét: "Chị ơi! C/ứu em!"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tôi là chị kể từ khi sinh ra.

Tôi giả vờ sợ hãi ngồi xổm xuống, nhưng khuôn mặt lạnh băng.

Buồn cười thật, lúc b/ắt n/ạt tôi sao không nghĩ tôi cũng là chị của hắn?

Chẳng mấy chốc, Tống Tiểu Diệu im bặt. Tống Nhu Nhu đứng phắt dậy như bị điện gi/ật, hoảng hốt nhìn đứa em trai đã tắt thở.

Tôi cúi đầu cười khẽ. Tôi đã trộn th/uốc an thần vào đồ ăn của Tống Nhu Nhu, loại th/uốc này chỉ khiến tâm trạng cô ta bất ổn, không tính là tổn hại nên hệ thống cũng không làm gì được tôi.

Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng động. Bố mẹ đã về.

Tống Nhu Nhu liếc nhìn tôi bằng ánh mắt đ/ộc địa, sau đó tự véo đùi mình một cái thật đ/au, cố nặn nước mắt rồi khóc lóc chạy ra cửa: "Bố! Mẹ! Tống Thời Vi... Tống Thời Vi nó dìm ch*t em trai rồi!"

Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết chạy đến bên Tống Tiểu Diệu, rồi chỉ thẳng vào mặt tôi m/ắng: "Đồ tiện nhân! Ngay từ lúc mày chào đời tao đã nên bóp cổ mày cho xong!"

Bố tôi mặt lạnh như tiền, thẳng tay cầm chiếc ống thép bên cạnh vung về phía tôi.

Thật đáng buồn, họ thậm chí không thèm nghe tôi thanh minh lấy một lời.

Tôi bị bố đ/á/nh đến nỗi m/áu me be bét. Đúng lúc này, Cố Tu Nhiên bước vào.

Nhưng hắn không nhìn tôi, mà đi thẳng đến bên Tống Nhu Nhu đang khóc lóc, dịu dàng an ủi: "Đừng khóc nữa, Tiểu Diệu thấy em khóc sẽ không yên lòng đâu."

Tống Nhu Nhu nức nở dựa vào ng/ực Cố Tu Nhiên, nghẹn ngào nói: "Nhưng đó là đứa em do chính tay em nuôi dưỡng... tim em đ/au như c/ắt..."

Cố Tu Nhiên liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đầy gh/ê t/ởm. Có lẽ vì tôi quá thảm thương nên hắn hơi nhíu mày.

Một giây sau, hắn đưa tay che mắt Tống Nhu Nhu lại.

Hơi thở tôi dần yếu đi.

Hệ thống vang lên cảnh báo: "Mức sống nguy hiểm, khởi động lại nhiệm vụ. Nội dung nhiệm vụ: Trả th/ù tất cả đối tượng công lược."

Trên mặt tôi nở nụ cười tươi rói.

Tống Nhu Nhu, Tống Tiểu Diệu, bố mẹ, và cả Cố Tu Nhiên.

Các người hãy tận hưởng phút giây yên bình cuối cùng đi.

Bởi vì tiếp theo, các người sẽ phải đối mặt với sự trả th/ù chí mạng của ta.

4

Tôi trùng sinh, trở về thời điểm trước kỳ thi đại học.

Hệ thống lạnh lùng thông báo: Do nhiệm vụ công lược thất bại, tôi sẽ phải thực hiện nhiệm vụ diệt trừ - tiêu diệt tất cả đối tượng nhiệm vụ.

Tôi ngồi ở góc tường cạnh thùng rác, khóe miệng nhếch lên.

Có người đến trước mặt tôi, điệu bộ cao ngạo: "Tống Thời Vi, đưa thẻ ăn cho tao."

Tôi ngẩng đầu, nhận ra người đến là Trương Tiểu Thu.

Một con bạn giả tạo, bề ngoài ra vẻ bênh vực tôi, hứa sẽ mãi mãi bảo vệ tôi, nhưng sau lưng chỉ muốn ăn bám thẻ ăn của tôi, trút gi/ận lên người tôi.

Hai đứa chúng tôi cùng cảnh ngộ, đều có gia đình bất hạnh, nên tôi coi cô ta như tri kỷ duy nhất.

Cô ta gặp khó khăn gì, tôi đều hết lòng giúp đỡ.

Cô ta không có tiền nạp thẻ ăn, tôi nhịn ăn nhịn uống dành dụm cho cô ta. Không ngờ dần dà, cô ta xem đó là chuyện đương nhiên.

Giúp một đấu gạo thành ân nhân, giúp một thùng gạo thành kẻ th/ù.

Nếu chỉ dừng ở đó, tôi đã không h/ận cô ta. Nhưng không ngờ sau này cô ta càng lấn tới, xem tôi như nô lệ.

Thậm chí để lấy lòng Tống Nhu Nhu, còn ra tay h/ãm h/ại tôi, b/ắt n/ạt tôi không thương tiếc.

Có lẽ do kiếp trước là công lược giả, nên ngay cả một vai phụ b/ắt n/ạt tôi, tôi cũng không nỡ ra tay trả th/ù.

Kiếp này đã thành kẻ diệt trừ, tôi sẽ đi/ên cuồ/ng b/áo th/ù.

Thấy tôi không động đậy, cô ta càng thêm khó chịu, đẩy mạnh vào vai tôi một cái, nhíu mày: "Tao nói chuyện với mày đấy, đi/ếc à?"

Trước kia coi cô ta là bạn, nên không nỡ làm tổn thương.

Giờ đây, tôi sẽ không cho cô ta thể diện nữa.

Tôi chậm rãi vuốt tóc, điệu bộ còn cao ngạo hơn cả cô ta: "Buồn cười, thẻ ăn của tao, sao phải đưa cho mày?"

Trương Tiểu Thu sửng sốt, đây là lần đầu tiên tôi không nghe lời cô ta.

Trương Tiểu Thu tức gi/ận đến đỏ mặt, quát vào mặt tôi: "Tống Thời Vi! Tao dùng thẻ của mày là cho mày thể diện! Đừng có không biết điều!"

Tôi bật cười, châm chọc:

"Tao còn chẳng biết nhà mày nghèo hơn cả tao, lấy cái gì cho tao uống rư/ợu ph/ạt?

"Trước đây tao tốt với mày vì thương hại. Giờ tao đã hiểu, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng gh/ét. Đồ rác rưởi như mày không xứng được tao đối xử tốt!"

Mặt Trương Tiểu Thu trắng bệch rồi lại đỏ gay, méo mó vì tức gi/ận.

Từ khi nhập học, cô ta đã mang danh học sinh nghèo, giáo viên đặc biệt dặn dò phải chăm sóc cô ta, không được b/ắt n/ạt.

Vì vậy, dù mọi người không ưa cô ta nhưng cũng không quá đáng. Thực tế, họ thích b/ắt n/ạt tôi hơn.

Cô ta chưa từng phải chịu ấm ức gì, thậm chí còn học đòi b/ắt n/ạt tôi để nâng cao cái tự tôn đáng thương của mình.

Giờ bị tôi châm chọc, cô ta vừa tức vừa hậm hực nhưng không biết phản bác thế nào.

Cuối cùng, cô ta đẩy mạnh tôi một cái, gằn giọng: "Tống Thời Vi! Mày đợi đấy! Tao sẽ mách cô giáo!"

Tôi cười lạnh, đã trùng sinh rồi, tao còn sợ cô giáo nữa sao?

Chẳng mấy chốc, cô giáo chủ nhiệm đang tuổi mãn kinh hầm hầm tiến đến, theo sau là Trương Tiểu Thu mặt mày đáng thương đầy nước mắt.

Trương Tiểu Thu vừa khóc vừa uất ức: "Cô ơi, Tống Thời Vi nó b/ắt n/ạt em... nó chê nhà em nghèo... còn dọa sẽ đ/á/nh em nữa..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm