"Ừm... Từ ngày Khanh Khanh ch*t, tôi đã mắc chứng rối lo/ạn lo âu và rối lo/ạn ám ảnh cưỡ/ng ch/ế rất nặng, phải đi trị liệu tâm lý liên tục. Nếu không uống th/uốc, có lẽ tôi còn chẳng ra khỏi nhà nổi."
Chương Uất gật đầu tỏ vẻ thông cảm, nhưng biểu cảm hắn chẳng hề thay đổi, như thể đã đoán trước được điều này. Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn tôi, vẫn dạt dào sự thương hại như lần đầu gặp mặt.
"Chúng tôi đã nắm được tình trạng tinh thần của cô qua bác sĩ tâm lý, ừm, quả thực có chút bất thường. Giờ nói ra có lẽ hơi đường đột, nhưng chúng tôi nghi ngờ cô mắc chứng t/âm th/ần phân liệt. Vì vậy, việc cô nhớ nhầm một số sự việc đã xảy ra là hoàn toàn có khả năng."
"Anh nói láo!"
Hắn càng nói càng vô lý!
Chiếc bàn bị tôi đ/ập mạnh đến rung lên bần bật.
Chương Uất thở dài, như thể kiệt sức: "Trước khi khởi tố, chúng tôi sẽ mời chuyên gia tâm lý giám định. Giờ xin cô hợp tác điều tra."
13.
Trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp, tôi và Chương Uất đã giằng co rất lâu. Nhưng hắn cứ loanh quanh đ/á/nh lận, như muốn moi ra từ miệng tôi manh mối then chốt nào đó.
Tôi phát ngán trò mèo vờn chuột này!
"Cảnh sát Chương, hệ thống camera tòa nhà đã ngừng hoạt động. Ai có thể chứng minh chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó? Anh chỉ có thể chứng minh tôi có động cơ, nhưng lại không có bằng chứng. Quan trọng là, người phụ nữ trong video đang khoác tay Lý Hoàn Vũ. Nếu đó là tôi, vậy tình cảm giữa tôi và Lý Hoàn Vũ có thật sự không tốt? Cảnh sát Chương Uất, sao anh cứ khăng khăng cho rằng tôi là hung thủ?"
Người đàn ông trước mặt tôi lại im lặng.
Hắn chậm rãi ngước nhìn dòng chữ trên tường: "Thành khai khoan hồng, chống cự nghiêm trị".
"Cô Khuất, có lẽ trí nhớ cô thật sự hỗn lo/ạn, nhưng chúng tôi thực sự có bằng chứng."
Chương Uất từ từ lật tài liệu bên cạnh, đọc cho tôi nghe từng điều:
"Theo điều tra, nhiều bạn bè của nạn nhân Lý Hoàn Vũ x/á/c nhận, ông Lý mắc chứng quáng gà rất nặng, thị lực trong bóng tối gần như bằng không."
"Ngoài ra, dù bề mặt th* th/ể đã bị th/iêu đen, nhưng chúng tôi tìm thấy thành phần th/uốc xổ trong dịch dạ dày. Vì vậy, việc khoác tay mà cô đề cập không phải do thân thiết, mà vì ông Lý bị tiêu chảy, thậm chí kiệt sức, nên cần cô dìu đi. Nhiều camera đường phố cũng ghi lại hình ảnh tương ứng, x/á/c nhận giả thuyết của chúng tôi."
"Thư ký của ông Lý khai rằng, cô biết rõ công ty đã ngừng hoạt động, sẽ không còn ai đặt chân đến đó."
"Vậy là cô đã chuẩn bị trước. Cô lợi dụng lúc mất điện, dẫn ông Lý khiếm thị vào lò nướng rồi đóng cửa. Tôi mạnh dạn suy đoán, có lẽ do th/uốc xổ khiến ông Lý cần vào nhà vệ sinh gấp? Dù sao đi nữa, khi nạn nhân bước vào lò, lúc điện phục hồi, lò nướng sẽ tự khởi động và th/iêu sống nạn nhân."
14.
Hắn nói một mạch xong rồi thở dài, thản nhiên nhìn tôi như thể tôi đã hết đường biện bạch.
Được thôi, tôi thừa nhận, hắn nói nghe cũng có lý.
Tiếc là...
"Giả thuyết của anh có lỗ hổng rất lớn đấy, cảnh sát Chương."
Mặt hắn biến sắc, còn tôi thì mỉm cười.
"Nếu môi trường phạm tội hình thành do mất điện đột ngột, vậy sao tôi lại kịp cho th/uốc xổ từ trước?"
"Với lại, theo suy đoán vô trách nhiệm của anh, rốt cuộc tôi phải tốn công sức gi*t hắn để làm gì?"
Chương Uất lật giở tài liệu ầm ầm, vẻ tự tin ban nãy bỗng chốc xẹp lép như bong bóng vỡ.
"Cảnh sát Chương, tôi yêu cầu được gặp luật sư. Trước khi luật sư tới, tôi sẽ không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của anh."
Nét mặt Chương Uất âm u, cũng không trách được hắn, bởi có những chuyện hắn không thể nào hiểu nổi.
Như hắn không biết sự tồn tại của Khanh Khanh.
Như hắn không biết tôi có thể nhìn thấy số lần gặp mặt còn lại của người khác.
Như hắn không biết trái tim con người có thể th/ối r/ữa đến mức nào.
...
15.
Tôi phát hiện bộ mặt thật của Lý Hoàn Vũ sau khi Khanh Khanh và Thất Thất qu/a đ/ời.
Lần đầu tiên hắn nổi gi/ận với tôi, hình tượng dịu dàng chu đáo xưa kia biến mất, hóa thành con q/uỷ thực sự.
Tôi nhiều lần bị hắn quật ngã, bất cứ thứ gì trong tay hắn đều trở thành vũ khí: bát, đũa, lọ hoa, thậm chí cả ghế...
Hắn thỏa sức trút gi/ận, nhưng quên mất rằng tôi cũng vừa mất đi đứa con và người bạn tri kỷ trong ngày hôm đó.
Hắn còn dùng những lời cay đ/ộc nhất nhằm hành hạ tôi, đổ hết tội lỗi của hai cái ch*t lên đầu tôi.
Hắn biết rõ nỗi đ/au lớn nhất của tôi là không thể sinh con, vậy mà cứ chọc thẳng vào tim tôi.
Tôi không còn dám mơ ước có đứa con của riêng mình, sợ rằng sẽ lại đoạt mạng một đứa trẻ.
Tự trách, áy náy, hối h/ận không ng/uôi - những cảm xúc tiêu cực này bủa vây tôi qua bao ngày tháng.
Dưới sự đàn áp của hắn, tôi không thể làm việc bình thường, đành để hắn quản lý công ty.
Hắn an ủi: "Đừng khóc nữa, dù sao chúng ta cũng sẽ chẳng có con, đừng sợ."
Lời an ủi này còn đáng gh/ét hơn cả ch/ửi m/ắng.
Giữa đêm khuya thanh vắng, tôi không nhớ đã khóc bao nhiêu lần dưới chăn, cho đến khi không còn nước mắt.
16.
Dù là Lý Hoàn Vũ đề xuất nhận nuôi, nhưng Khanh Khanh thật sự rất đáng yêu.
Cô bé bị bệ/nh, nhưng lại có nụ cười ấm áp nhất thế gian.
Mỗi lần đưa bé đến bệ/nh viện, dù bị chích kim hay truyền m/áu, bé chỉ cười mở to mắt cố không để lệ rơi.
Trời cao rõ ràng đã cho bé cơ hội sống!
Lúc đó bác sĩ thông báo đã tìm được tế bào gốc tạo m/áu phù hợp, nhưng khi Lý Hoàn Vũ ký tên, hắn lại do dự.
Những lần Khanh Khanh truyền m/áu, hắn chưa từng đến bệ/nh viện, giờ chỉ cần ký tên thôi mà...