Trương Hiểu Hiểu nói: "M/ua rồi, nhưng hình như anh trai cậu không phân biệt được ngỗng ch*t và vịt, khi làm Excel đã đăng ký ngỗng thành vịt rồi."
Lâm Á: "..."
Thay quần áo, rửa tay xong, chúng tôi ngồi vào bàn ăn cơm.
Lão gia lần này ngồi cạnh tôi, liên tục than thở mấy ngày nay ăn quá nhiều không tiêu hóa nổi.
Tôi ngồi bên gật đầu đồng tình.
Đúng thế mà! Hôm qua Phật nhảy tường, hôm nay lại một bàn tiệc lớn như thế này. Nếu không phải vì ngày nào tôi cũng ra ngoài diệt zombie tiêu hao nhiều năng lượng, mấy ngày nay ăn uống kiểu này chắc chắn tôi tăng ba cân!
Ăn xong, tôi và Triệu Khải Lạc xách theo đồ ăn đóng hộp, một thùng lẩu tự sôi, một thùng cơm tự sôi và một thùng nước khoáng ra khu vực ngoại vi.
Tính toán thời gian thì đồ ăn bên ngoài chắc cũng sắp hết rồi.
Đến nơi, tôi đặt đồ xuống hỏi thăm thành quả hôm nay của họ.
Trịnh Tuyết lôi ra túi đầy tinh thể zombie, cân lên cân xuống trên tay: "Hôm nay tổng cộng tìm được 24 viên. Bọn tôi đã bàn bạc rồi, từ nay về sau tinh thể zombie thu thập được sẽ chia đôi: một nửa cho mười một người chúng tôi, nửa còn lại chia đều cho nhóm đi thu dọn x/á/c."
Tôi nói: "Rất công bằng. Các bạn đã nghĩ muốn đổi gì chưa?"
Cô lắc đầu: "Chúng tôi chưa nghĩ ra, đã thống nhất quyết định gửi những tinh thể này trước mặt cậu, đợi khi dọn sạch hết zombie sẽ quay lại đổi."
Triệu Khải Lạc xen vào, nháy mắt đầy ẩn ý: "Các bạn không sợ cô ấy không nhận sao?"
Tôi thúc cùi chỏ vào hông anh ta.
Trịnh Tuyết lắc đầu: "Tôi tin các bạn. Chúng tôi cũng chỉ có thể tin các bạn thôi. Các bạn đã c/ứu chúng tôi khỏi tay bọn b/ắt c/óc, còn cung cấp thức ăn, nước uống, chỗ ngủ, thậm chí cả chỗ tắm rửa."
"Tuy không biết tinh thể zombie này có tác dụng gì, nhưng như một lời cảm ơn, các bạn cứ giữ đi, dù sao chúng tôi cũng không dùng đến."
Quả là lựa chọn thông minh. Không hẳn là tin tưởng, mà đúng hơn là để lấy lòng. Sống nhờ người khác là vậy đó.
Giao tinh thể cho tôi chỉ có lợi hơn, dù sao đây cũng là lãnh địa của tôi. Họ không có lựa chọn nào khác.
Tôi nhếch mép cười, giơ tay ra: "Vậy, hợp tác vui vẻ?"
Trịnh Tuyết nắm lấy tay tôi: "Hợp tác vui vẻ!"
42
Cứ thế lặp lại suốt 5 ngày, cuối cùng chúng tôi cũng dọn sạch sẽ vòng zombie vây quanh bên ngoài.
Nhìn từ bức tường ngoài bằng ống nhòm, những đống zombie ch/áy đen kịt kết hợp với làn sương đỏ lơ lửng trong không khí, khiến người ta có cảm giác như lạc vào hiện trường một buổi lễ tà giáo.
Ngoài ra, trong năm ngày này, bố tôi và Lý Tư Nguyệt thay phiên dạy ba người biết lái xe cách điều khiển xe tải, cực kỳ đơn giản và th/ô b/ạo.
Dù sao hiện tại cũng chẳng có người sống nào trên đường nữa.
Ngày thứ 66 tận thế.
Hôm nay là ngày họ rời pháo đài. Số tinh thể zombie họ giao cho tôi lên tới 389 viên, vượt xa dự đoán của tôi.
Tất nhiên, để đền đáp, họ có thể mang theo hai xe tải lớn, một xe con, toàn bộ vật tư trên xe tải, một nửa số xi măng trong kho, đống thép và gạch thừa từ lúc sửa bãi rác, một cặp thỏ đực cái, 200 cân gạo, 200 cân bột mì, 30 cân thịt muối, 30 cân đường, 30 cân muối, 50 thùng nước, 10 lọ vitamin tổng hợp, cùng một ít hạt giống rau xanh, măng khô, nấm, d/ao dưa hấu và các thứ lặt vặt khác.
So với số tinh thể zombie, tôi thấy những thứ này thực sự rất ít, nhưng hôm qua khi nhìn thấy vật tư, Trịnh Tuyết và những người khác vẫn tỏ ra vô cùng biết ơn.
"Bác Triệu nói trong biệt thự kia có giếng, tuy nước ngầm như nước giếng có lẽ không bị ô nhiễm, nhưng trước khi dùng các bạn vẫn nên dùng thỏ để thử đ/ộc... Zombie sau này có thể sẽ tiến hóa, ra ngoài phải cẩn thận." Tôi dặn dò.
Trịnh Tuyết cười: "Biết rồi, cậu hay lo thế, rõ ràng tôi còn lớn tuổi hơn cậu mà."
Cuối cùng, trước khi cô trèo xuống tường ngoài bằng thang dây, tôi đưa cho họ hai khẩu sú/ng trường và kha khá đạn.
"Hy vọng các bạn có thể sống tốt." Tôi đưa hộp đựng sú/ng và đạn cho Trịnh Tuyết.
"Nếu cần có thể dùng tinh thể zombie để đổi tiếp với chúng tôi. Tôi có linh cảm thứ này trong tương lai sẽ rất quan trọng."
"Nếu chúng ta còn có tương lai." Tôi cười.
Trịnh Tuyết xách sú/ng tự tin cười: "Tất nhiên, chúng ta nhất định sẽ có tương lai."
Trịnh Tuyết nhanh nhẹn leo lên xe tải lớn, trước khi đi còn vẫy tay chào chúng tôi. Họ lái đi hai xe tải và một xe con, vật tư vốn có trên xe cộng với thứ tôi cho, dù họ không làm gì cũng có thể sống trong biệt thự đó hơn ba tháng.
Còn việc họ sẽ ôm đồ ăn chờ ch*t hay ra ngoài khai hoang, đó là chuyện của họ.
Dù chỉ cách 4 km, nhưng sau này cũng không thường xuyên gặp mặt.
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống lại trở về yên tĩnh. Chúng tôi ăn cơm, ngủ nghỉ, diệt zombie, thu thập tinh thể zombie. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi kiểm tra tường ngoài, chất lượng tường tốt, không hư hỏng cả trong lẫn ngoài.
Thỉnh thoảng lên tầng bốn dùng ống nhòm quan sát, tôi thấy Trịnh Tuyết và những người kia đang làm việc ở đằng xa.
Họ làm còn vụng về, mấy đứa nhỏ tuổi phụ giúp bên cạnh toàn thêm phiền, nhưng họ rất nỗ lực, chỉ mấy ngày đã sửa xong cánh cổng lớn.
Tôi từ ngăn kéo phòng giải trí lôi ra chiếc điện thoại vệ tinh m/ua trước đây đưa cho Triệu Tần. Khác với chúng tôi chỉ biết bấm 110 rồi nghe tiếng tút dài, Triệu Tần gọi một số điện thoại không biết của ai.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ điện thoại vệ tinh không phải tiếng tút dài mà là tiếng xèo xèo.
Nhưng cuối cùng Triệu Tần cũng không gọi thông.
Nhưng anh không đổi sắc mặt, thậm chí có chút thả lỏng. Triệu Tần giải thích với tôi: điều này có nghĩa là thông tin vệ tinh có thể sử dụng được, có lợi cho việc truyền đạt mệnh lệnh.
Trong lòng tôi cũng vui mừng, điều này nghĩa là trong tương lai sẽ có khu an toàn với trật tự chính quy.
43
Ngày thứ 94 tận thế.
7 giờ sáng tôi tỉnh dậy đúng giờ. Dưới sự huấn luyện của Triệu Tần, tôi đã lâu không ngủ nướng nữa. Dù Triệu Tần không bắt buộc chúng tôi tập thể dục theo anh, nhưng mọi người đều tự giác làm như vậy.