Sau này, vài nhà trong thôn có phụ nữ mang th/ai lần nữa. Nhưng đứa trẻ sinh ra đều là con gái cả.
Trải qua nhiều năm, một tên lang băm ngoại lai tên Ân Tam Nhi đến thôn Tang Lương và định cư ở đây.
Ân Tam Nhi này chính là Tam Di. Bà ta tuyên bố với những gia đình mất con trai đ/ộc nhất rằng có thể giúp họ triệu hồi đứa con đã khuất về.
Bà ta nói với từng cặp vợ chồng già rằng họ vốn là mệnh đ/ộc tử, và số trời đã định, chỉ có thể là người này làm con trai họ.
Bấy nhiêu năm qua, con trai họ đã đầu th/ai sang nhà khác, nhưng không sao, bà có cách để đứa con đó đầu th/ai trở lại.
Đó chính là cúng thần.
Cúng vị thần luân hồi mà bà ta thông linh.
Gia đình đầu tiên nửa tin nửa ngờ tìm đến bà ta là nhà họ La, hàng xóm nhà họ Khương.
Lúc đó, con gái nhà họ La là La Tú Tú mười bảy mười tám tuổi, vừa đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố lớn.
Tam Di nói với hai vợ chồng nhà họ La: mỗi người sống trên đời đều có nhân duyên và ràng buộc với người thân kiếp trước. Bà tính toán rồi, sau khi La Tú Tú đến trường đại học đó, sẽ gặp một chàng trai họ Lý hơn cô ba tuổi. Hai người vừa gặp đã thấy rất hợp ý, người này chính là con trai nhà họ La đầu th/ai chuyển kiếp.
Nghe cứ như thật vậy.
Không chỉ thế, Tam Di còn bắt La Tú Tú đổi tên ngay lập tức thành La Mị, ngụ ý nhất định tìm được con trai nhà họ La về.
La Mị đến trường đại học, quả nhiên gặp được một học trưởng họ Lý điềm đạm lịch lãm. Cô chủ động tấn công, đuổi theo học trưởng, rồi dẫn về nhà gặp phụ huynh.
Chàng trai hớn hở theo La Mị vào thâm sơn cùng cốc này, rồi không bao giờ bước ra ngoài được nữa.
Hắn là người đầu tiên ch*t trong nghi thức cúng thần. Sau khi hắn ch*t, mẹ La Mị mang th/ai mười tháng sinh hạ một bé trai, đặt tên La Bằng.
Kỳ tích này khiến cả thôn Tang Lương dậy sóng.
Nhà họ Hàn đầu thôn Tây cũng làm y như vậy. Sau khi con gái họ dẫn người về cúng thần, vợ lão Hàn có th/ai và sinh hạ con trai Tiểu Mãnh.
Từ đó, dân thôn Tang Lương hoàn toàn tin tưởng vào thần thông quảng đại của Tam Di.
Điều này cũng đồng nghĩa, bi kịch cúng thần sẽ còn lặp lại nhiều lần nữa.
"Tôi hiểu rồi. Không trách bố mẹ Khương Tầm đối xử tốt với tôi như vậy, hóa ra họ coi tôi như đứa con trai đã ch*t của họ. Còn Khương Tầm đóng vai mồi nhử, chuyên trách dụ tôi quay về."
Chân tướng đã rõ, mọi thứ đều có thể giải thích thông suốt.
"Nhưng rốt cuộc cúng thần như thế nào, cụ thể phải làm sao, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết."
Dưới sự yêu cầu khẩn thiết của tôi, Chung Lôi đành nhượng bộ, gửi cho tôi một đoạn văn khiếp đảm.
Cực kỳ tà/n nh/ẫn, lại khó tin nổi.
"Cúng thần chính là h/iến t/ế thân thể ngươi cho thần luân hồi. Trong phòng sẽ treo lơ lửng một chiếc móc, lúc ngươi còn sống sẽ bị treo sống lên đó, sau đó để người nhà kiếp trước của ngươi, đàn bà mỗi người đ/âm 9 nhát, đàn ông đ/âm 49 nhát. Đâm xong, bất kể ngươi còn thoi thóp hay không, đều x/ẻ thịt ngươi làm chín khúc, cúng qua đêm trước bàn thần rồi tự mang đi hủy thi tích. Trong phòng cúng thần sẽ có pháp trận và rất nhiều bùa chú, để giam ch/ặt ngươi, sợ h/ồn phách ngươi thoát ra ngoài. Từ đêm cúng thần này trở đi, bố mẹ Khương Tầm mỗi lần giao hợp đều phải ở trong căn phòng này, cho đến khi mẹ Khương Tầm có th/ai mới thôi." Thành thật mà nói, đọc xong đoạn văn này, tôi buồn nôn không chịu nổi.
Kinh ngạc và kinh hãi vẫn chưa là gì.
Bỗng nhớ lại cảnh tượng đêm hôm kia trong bếp.
Giờ nghĩ lại, bố Khương Tầm căn bản không mắc chứng mộng du, có lẽ ông ta định dùng d/ao đ/âm tôi trong nghi lễ, lại sợ bản thân không đủ can đảm, nên mới đầu đ/ộc con lợn sắp ch*t trong nhà, nhân lúc s/ay rư/ợu luyện tay.
Hừ, đáng tiếc luyện tập cũng vô dụng, tôi sắp cao chạy xa bay rồi.
Tôi đắc ý nghĩ ngợi, định nhắn lại cho Chung Lôi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ phía sau.
Ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người xông tới, tiếp theo một đò/n nặng giáng mạnh vào đầu, mắt tôi tối sầm, ngã vật xuống đất.
Trước khi ngất đi, tôi cố nhìn rõ: Khương Tầm tay cầm búa tạ, mặt lạnh như tiền đang nhìn xuống tôi.
Tôi không hề biết, ngay từ lúc ăn cơm, cô nàng đa mưu túc trí này đã thấy tôi cố ý lề mề không uống canh, lại hay liếc mắt nhìn tr/ộm họ nên sinh nghi, liền lén lút đổ hết bát canh của mình đi.
Cô ta kiên nhẫn nằm im trên đất rất lâu.
Luôn chờ thời cơ tập kích tôi.
10.
Khi tỉnh lại, bên tai ồn ào inh ỏi.
Tôi phát hiện mình đang bị khiêng vào căn phòng cúng thần. Trong nhà ngoài sân chật ních người, tất cả đều hứng thú nhìn chằm chằm vào tôi.
Ngoài cửa có tiếng cãi vã giữa Chung Lôi và Khương Tầm, Khương Tầm khóc lóc: "Tiểu Lôi, đừng trách chị. Bố mẹ chị vì hắn đã đ/á/nh đổi cả đời khổ cực. Thần này nhất định phải cúng, em đừng nhúng tay vào nữa!"
"Chị biết rõ là giả mà còn cùng họ làm việc á/c! Chị khiến em thất vọng quá!"
Tiếng gầm thét của Chung Lôi dần xa dần, là do mấy người kéo hắn đi.
Mấy gã đàn ông khiêng tôi đặt xuống đất, l/ột phăng áo ngoài, ghì ch/ặt tôi.
Tam Di cầm cây bút lông tẩm sơn đỏ m/áu, bắt đầu vẽ bùa lên người tôi. Bà ta đứng ngược sáng, khuôn mặt mờ ảo.
Bố mẹ Khương Tầm được cho uống th/uốc giải đã tỉnh, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, chờ đến lượt ra tay.
Bên cạnh có người đang mài d/ao.
Thấy cảnh này, tôi h/oảng s/ợ thất thanh: "Không phải ngày mai mới động thủ sao? Các người vội cái gì!"
"Kéo thêm một ngày nữa, mày chạy mất thì sao? Dù sao đại thần cũng nói rồi, hôm nay ngài vui, sẵn lòng giải quyết việc của mày."
Tam Di mặc kệ tiếp tục vẽ bùa, ra hiệu cho mấy gã đàn ông ghì tôi ch/ặt hơn. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tôi sợ đến ch*t điếng, kêu gào thảm thiết, giãy giụa đi/ên cuồ/ng, nhưng làm sao thoát được.