Nhưng nếu đời này không có em, thì còn đ/au đớn gấp ngàn lần cái ch*t.
Tôi điều khiển xe khách, bắt đầu lùi lại.
"Ầm ầm!"
Những tảng đ/á lớn vẫn không ngừng rơi xuống, đường hầm sụp đổ thành từng mảng lớn, tựa như ngày tận thế đang tiến về phía chúng tôi. Những vết nứt ngày càng dài, diện tích hư hại ngày càng mở rộng.
Hành khách trên xe vẫn không ngừng la hét, tôi đ/á/nh hết lái, cố gắng quay đầu trong đường hầm chật hẹp.
Xe đ/âm vào vách đ/á, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi chuyển hướng, đạp hết ga, đường hầm phía sau vẫn không ngừng sụp đổ, chiếc xe khách cũng tăng tốc hết cỡ.
Trên đường chạy trở lại, tôi thấy tài xế bị tôi ném xuống đường.
Hắn ta cũng hoảng hốt chạy về hướng ngược lại, cố gắng thoát khỏi khu vực đang sụp đổ.
Tôi thở dài, đành mở cửa xe, giảm tốc khi đi ngang hắn.
Tài xế nắm lấy cửa xe, vội vàng trèo lên. Tôi nhanh chóng đóng cửa lại, lại đạp hết ga.
Lối ra phía trước ngày càng gần chúng tôi hơn.
Đường hầm vẫn tiếp tục sụp đổ, nhưng thấp thoáng có những chiếc xe khác xuất hiện, chúng như bóng m/a chạy song song bên cạnh chúng tôi.
Đường hầm đang biến đổi.
Khi thì là đường hầm cũ năm 93 đang sụp đổ, với những ngọn đèn vàng nhấp nháy.
Khi lại trở về đường hầm hiện đại, sạch sẽ sáng sủa, rộng rãi bằng phẳng.
Chúng tôi đang ở giữa năm 93 và hiện tại, tốc độ xe càng nhanh thì dấu hiệu trở về càng rõ rệt.
Cuối cùng lối ra cũng hiện ra trước mắt.
Tôi nhìn lối ra phía trước, không nhịn được ngoảnh lại, thấy Trần Tiểu Cửu vẫn ở bên cạnh, lo lắng nhìn về phía trước.
Tôi dùng một tay điều khiển vô lăng, nắm lấy tay cô ấy thì thầm: "Nếu trở về được, cả đời này anh vẫn sẽ yêu em thật tốt. Còn nếu không... những ngày sau này, anh sẽ cùng em đối mặt. Có câu nói anh chưa từng nói với em, gặp được em trong đời này là may mắn lớn nhất của anh."
Đôi mắt cô đỏ hoe, cũng siết ch/ặt tay tôi.
Chiếc xe cuối cùng cũng thoát khỏi đường hầm, đầu tôi choáng váng.
Cảnh vật xung quanh biến đổi dữ dội...
Đột nhiên, đầu óc tôi trở nên cực kỳ tỉnh táo, mở mắt bật dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường.
Khó chịu quá...
Đầu đ/au như búa bổ, nặng trịch, còn bị nghẹt mũi.
Điện thoại vang lên tiếng báo có tin nhắn WeChat.
Tôi mở ứng dụng, thấy cô ấy gửi tin nhắn thoại: "Anh yêu, em mang th/uốc cho anh rồi, đi xe bus về liền đây, hôn hôn!"
Trở về rồi...
Không được!
Tôi vội ngồi bật dậy, gọi điện cho cô ấy ngay.
Khi cô ấy bắt máy, tôi lập tức hỏi: "Em đang ở đâu? Em đang lên xe gì?"
"Em chưa lên xe, định đón tuyến 377... Xe tới rồi, em lên xe đây."
"Đừng lên! Biển số xe là bao nhiêu?"
"5845... Có chuyện gì à?"
Lần đầu tiên trong đời, tôi ch/ửi thề với người mình yêu: "Trần Tiểu Cửu, tao đ** mẹ mày! Mày không được lên xe, đứng yên đó đợi tao, tao qua đón ngay! Nếu mày dám lên xe thì đời này đừng hòng ở bên tao! Đợi đó, tao tới liền!"
Tôi vội vã ra khỏi nhà, phóng xe như đi/ên về trạm xe bus.
Ngày tháng đã thay đổi.
Trở về ngày 20 tháng 3 cách đây một năm.
Tôi phóng xe hết tốc lực, cuối cùng cũng tới được trạm xe bus.
Xe bus tuyến 377 vẫn đậu đó, dù đã qua bao lâu rồi.
Trần Tiểu Cửu đứng bên lề đường, mặc chiếc váy cô yêu thích nhất, tô son màu ưa dùng, mắt đã đỏ hoe.
Tôi dừng xe, ngây người nhìn cô.
Cô dụi mắt, nghẹn ngào: "Anh bình thường vậy mà đùng đùng nổi gi/ận với em..."
Tôi mở cửa xe, ôm chầm lấy cô!
Cô ấy không cho tôi ôm, vừa khóc vừa trách: "Em thấy anh bệ/nh, còn đặc biệt mang th/uốc tới, anh gi/ận cái gì chứ?"
"Anh yêu em! Anh yêu em!"
Tôi cuồ/ng nhiệt hôn cô, bất chấp sự kháng cự, ôm siết thật ch/ặt như muốn hòa làm một với cô.
Cô ấy bị tôi hôn đến mê muội, mềm nhũn trong vòng tay tôi thì thào: "Anh... anh bị làm sao vậy? Lỡ em bị lây bệ/nh thì sao?"
"Vậy thì ở nhà cho tốt, không được ra ngoài đón xe bus nữa. Em phải đi thi bằng lái ngay, anh dùng tiền tiết kiệm m/ua cho em chiếc xe hơi nhỏ."
Cô ấy nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi.
Tôi ôm cô vào lòng, hít hà hương tóc.
Tôi ngoảnh lại nhìn xe bus tuyến 377, vẫn là tài xế cũ ngồi đó.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, lúc này trong xe xuất hiện vài bóng người mờ ảo, rõ ràng chính là những hành khách năm nào.
Không còn vẻ mặt vô h/ồn, họ mỉm cười với tôi.
Tài xế vẫy tay chào, rồi đóng cửa xe khởi động.
Chiếc xe bus dần trở nên trong suốt.
Tôi ôm Trần Tiểu Cửu trong lòng, ngây người nhìn chiếc xe.
Trước khi vào đường hầm, chiếc xe bus từ trong suốt hóa thành muôn ngàn tinh quang, tan biến giữa trời đất, không còn dấu vết.
Tôi cúi xuống hôn lên trán cô, thì thầm: "Vợ yêu, anh yêu em."
"Ừm... Anh m/ắng em, em không thích anh đâu... Hu hu... Đừng hôn nữa, em gi/ận không cho hôn đâu."
Tôi lại ôm cô thật ch/ặt.
Tôi không quan tâm chiếc xe bus đó là lỗ sâu hay khe nứt không thời gian, thực sự không quan tâm chút nào.
Thế giới rộng lớn thế này, tôi chỉ quan tâm đến cô ấy mà thôi.
Có cô ấy thật tốt biết bao...
Sẽ không bao giờ mất cô ấy nữa, mãi mãi không.
- Hết -