Ngón tay đứt lìa trong chậu hoa

Chương 8

30/12/2025 09:48

Nhật ký đến đây, những phần sau hầu như không liên quan đến Chu Thắng. Phải đến hơn năm năm sau, trong cuốn nhật ký thứ ba của Từ Phương, cái tên Chu Thắng mới lại xuất hiện. Nhìn vào thời điểm, có lẽ là khoảng thời gian không lâu sau khi Nini ch*t đuối, Chu Thắng đưa tôi đến khu du lịch phố cổ huyện thành để giải khuây.

[Thật đen đủi, chị Triệu bảo con bé đó đi ăn xin trong phố cổ, không ngờ lại bị Chu Thắng bắt gặp. Đồ tiện nhân này giống hệt chị em sinh đôi của nó, Chu Thắng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hắn gọi điện đe dọa tôi, buộc tôi phải khai ra sự thật. Tôi nói dối là không biết, không rõ hắn có tin không.]

[Quả nhiên Chu Thắng không tin. Hắn tìm được tận quê tôi, đ/á/nh tôi một trận thừa sống thiếu ch*t, nói nếu không khai thật sẽ gi*t tôi. Tôi sợ quá nên đã kể hết mọi chuyện. Nghe thấy con gái mình suốt bao năm nay phải ăn xin, ăn thức ăn cho lợn, còn bị g/ãy một chân, hắn hoàn toàn phát đi/ên. Nếu không có người phát hiện ra chúng tôi, tôi thật sự nghĩ hắn sẽ gi*t người.]

[Hắn lại đến. Lần này Chu Thắng khác hẳn trước đây, miệng lẩm bẩm những câu như 'dù sao tao cũng đã ch*t rồi, sẽ không liên lụy đến Tiểu Ngọc nữa', rồi bắt tôi dẫn hắn đi tìm con gái. Tôi đành phải nghe theo. Tôi quyết định, ngày mai sẽ dẫn hắn đi tìm con tiện nhân đó.]

[Chu Thắng đã đem con tiện nhân đi. Phía chị Triệu cũng đang gây khó dễ cho tôi, bắt tôi bồi thường thiệt hại. Phải làm sao đây, tôi phải làm sao...]

[Tôi không muốn ch*t, nhưng tôi cảm thấy Chu Thắng đang tìm tôi. Hắn vẫn không buông tha cho tôi. Tên đi/ên này, tôi giúp họ giải quyết khủng hoảng mà hắn lại lấy oán trả ơn. Hắn đúng là thằng đi/ên!!!]

[Tôi không tin Chu Thắng dám gi*t tôi. Tôi chờ đây, cứ chờ xem hắn làm gì được...]

[Không ngủ được, cứ cảm giác như có ai đó ngoài cửa sổ.]

Nhật ký đến đây, gần như đã x/á/c định được chuyện gì xảy ra. Dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, An An cũng giúp khôi phục lại sự thật.

Trong ký ức của An An, cô bé bị ng/ược đ/ãi , bắt đi ăn xin gần bảy năm trời, chân bị g/ãy, giọng khản đặc vì khóc quá nhiều. Một đêm nọ, có người đàn ông gi/ận dữ tìm đến, nhìn thấy hắn cầm d/ao, người phụ nữ tên chị Triệu sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức.

An An được đưa đi. Người đàn ông đó nói mình là cha của cô bé, vừa khóc vừa xin lỗi. Cô bé không hiểu tại sao người đàn ông đó khóc, chỉ biết từ nay mình không phải ăn xin hay bị đ/á/nh đ/ập nữa.

Họ sống dưới gầm cầu một thời gian. Người cha nói sẽ đi làm một việc. Hôm sau, hắn trở về người đầy m/áu. An An nhớ đêm đó hắn nói sẽ chữa lành chân cho cô, rồi đưa cô đi tìm mẹ. Sau đó, người đàn ông đến công trường làm những việc nguy hiểm nhất nhưng ki/ếm tiền nhanh nhất.

Chân g/ãy của An An cần hai cuộc phẫu thuật. Sau khi ca đầu tiên thành công, hắn càng làm việc chăm chỉ hơn. Không ngờ lại gặp t/ai n/ạn. Bị gạch rơi trúng đầu, hắn bất tỉnh tại chỗ. Khi tỉnh dậy, thần trí không còn tỉnh táo. Trở thành kẻ đi/ên chỉ biết cười ngớ ngẩn, không nói được nên lời.

Thế là An An lại phải lang thang một mình. Còn phải chăm sóc người cha đi/ên lo/ạn. Chu Thắng chưa bao giờ nói với cô mẹ là ai. An An tưởng ban đầu hắn lừa mình, đã có cha nên không dám mong có mẹ. Nhưng không ngờ, cô thật sự có mẹ. Và cả một đứa em trai nữa...

Nghe những lời này của con trẻ, tôi nức nở không thành tiếng. Tôi không hiểu nổi. Tại sao Chu Thắng lại khờ dại đến thế? Tại sao Từ Phương lại nhẫn tâm như vậy? Tại sao số phận lại đối xử với chúng tôi tà/n nh/ẫn thế?

"Cháu gái nhỏ, thế bàn tay cháu sao lại thế này?"

Viên cảnh sát nghe xâu chuỗi sự việc cũng vô cùng xúc động, ngồi xổm trước mặt An An hỏi. An An dùng giọng khàn đặc trả lời: "Giường của bố g/ãy, cháu muốn c/ưa một chiếc giường mới cho bố. Nhưng cháu không biết dùng c/ưa, ngón tay bị c/ưa đ/ứt. Lúc đó cháu chạy vào nhà để cầm m/áu, khi quay lại thì thấy ngón tay đ/ứt đã biến mất."

"Có phải con nhặt ngón tay đ/ứt của chị không?"

Tôi nhìn con trai Dương Dương, ngoài lý do này tôi không nghĩ ra khả năng nào khác. Dương Dương lật cuốn sách tranh mang theo, mở ra một trang chỉ vào hình vẽ trồng dưa được dưa: "Trồng... trồng trong chậu, chị sẽ có... ngón tay mới."

Tôi hoàn toàn sững sờ.

"Dương Dương! Con biết nói rồi!"

Cậu bé lắc đầu: "Không gặp chị, con không muốn nói."

Giọng nói tiếng phổ thông trôi chảy, giống hệt câu lặp lại tôi nghe thấy hôm trốn tìm. Hóa ra tất cả đều là do con trai tôi. Chính cậu bé đang dẫn đường cho tôi.

Suốt mấy năm qua, tôi kiên nhẫn cùng Dương Dương xem lại những tấm ảnh gia đình, ảnh Chu Thắng, ảnh con gái. Tôi lặp đi lặp lại: đây là bố, đây là chị. Tôi từng nói không biết bao lần, nếu chị còn ở đây, Dương Dương nhất định sẽ vui vẻ nói thật nhiều. Vốn chỉ là lời an ủi bản thân khi đối mặt với chứng tự kỷ, không ngờ Dương Dương lại tin thật. Đúng là số phận trêu ngươi.

"An An, nói cho chú cảnh sát biết, tại sao cháu lại giấu giới tính với bố?"

An An ngoan ngoãn ngồi trên ghế trả lời: "Bố bị bệ/nh t/âm th/ần, lại là đàn ông, mỗi lần ra ngoài mọi người đều sợ hãi. Dù cháu đã nói nhiều lần bố không bao giờ làm hại ai nhưng vẫn có người ném đồ vào chúng cháu, ch/ửi m/ắng. Có lần cháu thấy một cô dì bị t/âm th/ần, mọi người ít đề phòng cô ấy hơn, không đ/á/nh cũng không m/ắng. Thế là cháu muốn bố làm mẹ của cháu."

"Còn cháu, vì khi để tóc dài thường có những ông chú x/ấu theo dõi. Có lần cháu trốn vào cửa hàng tiện lợi, một bà cụ khuyên cháu nên cạo trọc đầu. Cháu làm theo thì thấy đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn bị ông chú mặt s/ẹo phát hiện, hắn đã theo dõi cháu rất lâu rồi."

Viên cảnh sát thở dài: "Vậy tại sao cháu không báo cảnh sát?"

"Không thể báo cảnh sát. Cháu không biết bố đã làm gì nhưng chắc chắn là việc rất x/ấu. Cháu không muốn bố bị bắt nên hôm đó nhìn thấy ảnh bố, cháu chỉ dám nói không quen."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm