Nhị Thần

Chương 2

30/12/2025 09:28

Tôi gi/ật b/ắn người, suýt nữa thì kêu lên. Vũ Mộng lại tỉnh giấc, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi nổi hết da gà, không dám cử động.

"Ngủ sớm đi, đừng quấy rầy bọn ta nữa."

Bọn ta?

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, nằm im phẳng phít, không dám quay đầu vì Vũ Mộng vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt vô h/ồn.

Trời vừa hừng sáng, Vũ Mộng bắt đầu cử động. Cô ấy cởi bộ trang phục hát tuồng, thay vào bộ đồ ngủ, rồi như mọi khi nhẹ nhàng đ/á/nh thức tôi dậy trước khi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Mọi chuyện đêm qua tựa như cơn á/c mộng.

Nhưng thân hình cứng đờ của tôi chính là minh chứng cho sự thực k/inh h/oàng ấy.

Vũ Mộng đã bị tà ám.

**4**

Tôi vội ki/ếm cớ chuồn khỏi nhà, phóng vội xuống dưới lầu rồi chui vào xe. Từ trong áo lấy ra cuốn sổ tay rơi ra từ bộ đồ hát tuồng sáng nay, tôi mở ra nghiền ngẫm.

Bìa sổ in hình mỹ nhân và phong cảnh, rõ ràng là sản phẩm từ đầu thập niên 90.

Lật giở từng trang, những dòng chữ hiện ra: "5/4, n/ợ Lão Lý hai cân rư/ợu trắng pha loãng", "8/6, n/ợ Lão Cao năm đồng tiền bài", "15/9, n/ợ tiền học phí Mộng Nhi bốn mươi đồng"... Toàn bộ đều là các khoản chi tiêu gia đình, xét theo giọng văn thì chắc là của bố mẹ Vũ Mộng.

Điều đáng chú ý nằm ở tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học kẹp giữa trang cuối và bìa sau - tất cả khuôn mặt trong ảnh đều bị bút bi tô ng/uệch ngoạc.

Một người đàn ông trung niên ngồi hàng đầu, có lẽ là giáo viên chủ nhiệm, cái đầu hoàn toàn bị cào nát.

Mặt sau tấm ảnh ghi dòng chữ viết tay cực kỳ đẹp: "Tặng thầy Vương Quảng Phú - Giáo viên trường Tiểu học trung tâm thôn Tam Tỉnh".

Không còn thông tin nào khác về quá khứ của Vũ Mộng. Tôi giơ tấm ảnh lên hướng về phía cửa kính xe để nhìn rõ hơn.

Ngẩng đầu lên, tôi bỗng thấy Vũ Mộng đứng quay lưng về phía cửa sổ nhà bếp, bất động như x/á/c ch*t.

Dưới mái tóc đen dày dặc, dường như có một linh h/ồn đang nhìn tôi với ánh mắt hằn học.

Trong chớp mắt, tôi lạnh cả người, vô thức đạp mạnh chân ga phóng khỏi khu dân cư.

Một tiếng nói văng vẳng trong đầu bảo tôi rằng những chuyện q/uỷ dị xảy ra với Vũ Mộng đều liên quan đến thân thế của cô ấy. Tôi cần tìm Vương Quảng Phú để làm rõ mọi chuyện.

**5**

Thầy Vương giờ đã ngoài bảy mươi.

Nhờ bạn làm ở Sở Giáo dục tra hộ, tôi biết được ở trường THPT Thực nghiệm quả có lão giáo viên tên Vương Quảng Phú.

Hỏi thăm địa chỉ xong, tôi thẳng tiến đến trường, đợi đến giờ tan học thì chặn vị giáo viên già đang mệt mỏi trước cổng.

"Chào thầy Vương." Tôi đi thẳng vào vấn đề, "Thầy có từng dạy một học sinh tên Vũ Mộng không?"

Hai chữ "Vũ Mộng" vừa thốt ra, vẻ mặt hiền từ của thầy Vương bỗng biến dạng trong chốc lát.

"Không có."

Thầy Vương cúi đầu bước đi, tôi vội chặn lại, khẩn khoản nài nỉ: "Vũ Mộng bị tà ám! Thầy phải giúp cô ấy!"

"Cô ta bị tà ám?" Ông thầy biểu lộ vẻ mặt kỳ quái, buột miệng nói: "Cô ta chính là người chuyên trừ tà cơ mà."

"Sao cơ? Không, hiện giờ cô ấy đang gặp rắc rối, kiểu như là..." Tôi lắp bắp không thành lời, "Xin thầy giúp đỡ học trò cũ của mình."

Tôi kéo thầy Vương vào góc khuất, nhanh chóng kể lại mọi chuyện xảy ra hai ngày qua. Nghe xong, thầy Vương trầm ngâm ra hiệu cho tôi theo về nhà.

Thầy Vương sống đ/ộc thân. Về đến nơi, ông uống cạn cả chai rư/ợu trắng rồi mới bắt đầu câu chuyện.

"Không uống chút men này, tôi không đủ can đảm nhắc lại chuyện xưa."

"Hồi những năm 90, tôi làm chủ nhiệm ở trường Tiểu học trung tâm thôn Tam Tỉnh, trong lớp quả có một học sinh tên Vũ Mộng."

"Đứa bé này lúc nào cũng lẩm bẩm một mình ở góc lớp, nói rất nhanh, nghe như đang niệm chú vậy."

"Phải đến khi đi thực tế gia đình, tôi mới biết mẹ Vũ Mộng mất sớm, còn bố là Vũ Đồng - một đệ tử xuất mã, luôn muốn đào tạo con gái thành Nhị Thần để sau này cùng hắn ki/ếm tiền bằng nghề trừ tà. Hắn nói Vũ Mộng sinh ra đã mang dị tướng, được Tiên Ông để mắt tới, những lần tự nói chuyện một mình kia chính là lúc cô bé đang giao tiếp với Tiên Ông."

"Vũ Đồng còn nói, trong nghề này vốn cần hai người, nhưng nay Tiên Ông đã ưng Vũ Mộng, nên một mình cô bé có thể đảm đương cả hai vai trò."

"Ngay tại chỗ, Vũ Mộng còn biểu diễn cho tôi xem - cô bé không hề mở miệng nhưng cơ thể lại phát ra giọng nói khác, khiến tôi sợ khiếp vía."

"Hết tiểu học, Vũ Mộng bỏ học."

Vũ Đồng chính thức dẫn cô bé vào nghề, chuyên nhận trừ tà cho thiên hạ."

"Ban đầu chỉ là giúp dân làng tìm đồ thất lạc, bắt gian phu d/âm phụ, chẳng mấy tiếng tăm. Nhưng sau một thời gian, dân làng ch*t dữ dội, cảnh sát điều tra bảo đều là t/ai n/ạn."

"Thế mà Vũ Đồng lại nổi danh, thường xuyên có người phương xa tới nhờ giải quyết chuyện, trong đó có cả đại gia phương Nam."

"Khoảng năm 2000, lúc đó lương tôi mỗi tháng chỉ tám trăm, thế mà Vũ Đồng đã sắm được ô tô con."

"Một đêm khuya, Vũ Mộng đột nhiên tìm đến tôi, hỏi gì cũng không chịu nói."

"Lúc đó toàn thân cô bé đầy thương tích, có vết còn rỉ mủ."

"Tôi xót xa vô cùng, vội vàng xử lý vết thương cho cô bé."

"Cô bé không cho tôi báo cảnh sát, chỉ nói không muốn theo Vũ Đồng làm nghề xuất mã nữa, muốn đi học đàng hoàng, thi đại học, van nài tôi cưu mang."

"Tôi nóng vội nhận lời, vỗ ng/ực hứa chắc sẽ lo cho cô bé ăn học đến nơi đến chốn."

**6**

"Hôm sau Vũ Đồng đã tìm tới cửa. Hắn biết Vũ Mộng chỉ có thể trốn nhờ nhà tôi, còn dọa sẽ báo cảnh sát tố cáo tôi tội hi*p da/m trẻ vị thành niên, mặt khác lại hứa giúp tôi giải quyết một rắc rối."

"Tôi định cự tuyệt, nhưng lúc đó quả thực có chuyện phiền phức."

"Trường cấp ba trong thành phố có một suất tuyển dụng đặc biệt cho khu Tam Tỉnh, lúc đó người cạnh tranh với tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 5."

"Gã này tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực đều hơn tôi, có hắn ở đó thì tôi không thể nào lên thành phố được."

"Thế là tôi đành nộp lại Vũ Mộng."

"Sáng hôm sau, giáo viên chủ nhiệm lớp 5 rơi xuống giếng ch*t. Khi cảnh sát tuyên bố là t/ai n/ạn, m/áu trong người tôi đóng băng - cuối cùng cũng hiểu vì sao càng nhiều người ch*t trong làng thì Vũ Đồng càng giàu có."

"Gi*t người, hóa ra cũng là một dịch vụ trong nghề xuất mã."

"Vũ Đồng đứng trong đám đông xem náo nhiệt, hắn mỉm cười với tôi - tôi hiểu rõ hàm ý: đừng có mở miệng linh tinh. Hắn có thể gi*t giáo viên lớp 5, thì cũng có thể gi*t tôi."

"Vũ Mộng đứng bên cạnh hắn, quay lưng về phía tôi, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt hằn học của cô bé đang dán ch/ặt vào lưng mình."

"Tôi ngoan ngoãn lên thành phố dạy học, không bao giờ trở lại Tam Tỉnh nữa."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm