Ác Ma Bên Gối

Chương 3

30/12/2025 08:03

Tôi gi/ật mình quay đầu lại, Lục Đình đang ném người phụ nữ kia xuống đất. Người phụ nữ đó mềm nhũn, ngã vật xuống đất, bất động như một x/á/c ch*t.

Tôi sợ toát mồ hôi lạnh, dán mắt theo dõi từng cử động của Lục Đình. Hắn bắt đầu đào hố, cuối cùng thì ném người phụ nữ ấy xuống.

Tôi có thể khẳng định người phụ nữ đó đã ch*t. Sau đó, Lục Đình tiếp tục lấp đất ch/ôn x/á/c.

Hơi thở tôi dần trở nên khó nhọc, r/un r/ẩy lấy điện thoại định báo cảnh sát. Nhưng ngay lập tức, những lời Lục Đình từng nói vang lên trong đầu: Khi về già, hai ta sẽ biến thành ông lão bà lão rong ruổi khắp thế gian.

Khoảnh khắc ấy, tôi chần chừ.

Đột nhiên, Lục Đình ngẩng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm đ/á/nh thẳng về phía tôi.

10

Tôi hoảng hốt bịt miệng, dù là người yêu đã chung sống sáu năm, nhưng giây phút đó, trái tim tôi trào dâng nỗi sợ hãi tột cùng. Lục Đình bước về phía tôi, dường như muốn nói điều gì, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là quay người bỏ chạy.

“Văn Văn, đừng chạy nữa, nghe anh giải thích.”

Bỗng chân tôi vướng phải thứ gì đó, ngã sấp xuống đất, mắt tối sầm lại, không thấy gì nữa.

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên chiếc giường quen thuộc trong nhà.

11

Tôi bật dậy, liếc nhìn đồng hồ báo thức - 7 giờ sáng. Lục Đình mặc bộ đồ thể thao, đưa cho tôi chiếc bánh kếp ngũ cốc.

“Văn Văn, mau đi đ/á/nh răng rửa mặt đi, anh m/ua bánh kếp ở dưới lầu rồi.”

Tôi ngần ngại không dám đưa tay đón lấy.

“Văn Văn, em sao thế? Khó chịu chỗ nào à?” Lục Đình lo lắng hỏi.

“Tối qua anh đi đâu?” Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lục Đình ngơ ngác: “Ngủ thôi mà, có đi đâu đâu.”

“Anh nói dối! Em đã theo anh đến Hậu Duyên Sơn, em thấy anh... đang ch/ôn x/á/c!” Tôi hét lên đầy sợ hãi.

Lục Đình nhìn tôi chằm chằm mấy giây, bỗng bật cười. Hắn ngồi xuống cạnh tôi: “Văn Văn, em lại gặp á/c mộng rồi phải không?”

12

Không, không thể là á/c mộng được. Tôi nhớ rõ từng chi tiết: biển số taxi, khuôn mặt tài xế, thậm chí cả ánh mắt đen thăm thẳm Lục Đình nhìn tôi lúc ấy.

“Anh ơi, đừng lừa em nữa được không? Em tin anh không vô cớ s/át h/ại người ta, nói cho em sự thật đi, em sẽ cùng anh giải quyết.” Tôi nói như van xin.

Nét mặt Lục Đình dần trở nên nghiêm trọng: “Văn Văn, em có uống th/uốc bác sĩ kê đúng giờ không?”

Tôi cúi đầu. Những viên th/uốc chống trầm cảm với tác dụng phụ khủng khiếp: mất ngủ, tăng cân, suy giảm trí nhớ... tôi thực sự không uống đủ liều.

Tôi nghĩ bệ/nh tình đã đỡ hơn trước. Nếu không phải vì chuyện của Lục Đình, có lẽ tôi đã bình thường như mọi người.

Lục Đình thở dài, vòng tay dài lả ôm tôi vào lòng. Ng/ực anh ấm áp, nhịp tim đ/ập đều đặn. Hồi tôi bệ/nh nặng nhất, có đêm thức trắng, Lục Đình cũng thức cùng tôi.

Khoảng thời gian đó, Lục Đình còn khổ sở hơn tôi. Ban ngày đi làm, đêm thức cùng tôi, người g/ầy hẳn đi.

Nước mắt tôi không kiềm được mà rơi. Thực lòng tôi rất biết ơn Lục Đình. Khi tôi yếu đuối nhất, là anh ở bên tôi vượt qua.

Lục Đình nói: “Văn Văn ngốc, sao lại khóc? Những ngày khốn khổ nhất ta đều cùng nhau vượt qua rồi mà. Từ chỗ thức trắng đêm đến giờ ít nhất cũng ngủ được sáu tiếng, em đang tiến bộ từng ngày đấy nhé?”

13

Anh tiếp lời: “Anh biết em rất muốn đi làm, trước kia em vốn là nữ cường mà. Nhưng ta vẫn phải uống th/uốc đúng liều đúng giờ chứ?

“Văn Văn, tối qua anh thực sự ở nhà. Chắc em gặp á/c mộng rồi. Sao anh có thể đi ch/ôn x/á/c được?” Lục Đình cười nói. “Em quên mất anh còn không dám gi*t con cua rồi sao?”

Nghe xong, tôi chợt nhớ ra chuyện này. Nhà chúng tôi không bao giờ ăn hải sản, vì cả hai đều không dám sát sinh đồ sống.

“Anh ơi, có lẽ em thực sự gặp á/c mộng.” Tôi lẩm bẩm.

“Ngoan, uống cháo đi. Hôm nay cuối tuần, anh ở nhà với em. Em muốn ra ngoài hay ở nhà?”

“Ra ngoài đi.” Tôi khẽ nói.

Nghe vậy, Lục Đình có vẻ rất vui. Tôi uống hết cháo, lâu lắm rồi mới lại ngồi trước bàn trang điểm.

Người phụ nữ trong gương có gương mặt xinh xắn nhưng sắc mặt tiều tụy.

“Anh ra ngoài đợi em một lát nhé, em trang điểm nửa tiếng nữa.”

Lục Đình đáp: “Vậy anh ra ngoài xem tivi một chút.”

Nghe tiếng bước chân anh đi xa, tôi cầm điện thoại gọi một số máy.

“Alo, có phải tổng đài Hảo Đạt không? Tối qua tôi để quên túi xách trên taxi của công ty, biển số Chiết NW88V0. Cho tôi xin số tài xế được không? Tôi đi lúc 3 giờ 15 sáng.”

14

“Vâng, tôi đã nhận được tin nhắn rồi, cảm ơn.”

Tôi mở tin nhắn, tổng đài đã gửi số tài xế. Nhưng đây là số ảo, chỉ có hiệu lực 10 phút. Tôi vội vàng gọi.

Đúng vậy, dù rất muốn tin lời Lục Đình, nhưng ký ức đêm qua quá rõ ràng.

Tài xế nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói không phải người tôi quen. Lòng tôi chùng xuống.

“Thưa bác, tối qua khoảng hơn 3 giờ sáng có phải bác đang lái xe không?” Tôi hỏi.

“Ừ, đúng tao. Từ 12 giờ đêm tao đổi ca với thằng trước, lái đến 7 giờ sáng. Có việc gì à?”

“Bác còn nhớ lúc 3 giờ 15 có chở một khách nữ đến Hậu Duyên Sơn không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm