Là một kẻ cuồ/ng nghiên c/ứu khoa học, hắn vô cùng khao khát được dùng những thứ thuộc về Ô Nhiễm Thể để thí nghiệm. Tuy nhiên, một khi Tân Sinh Vật Công Ty phát hiện sự tồn tại của Ô Nhiễm Thể, họ sẽ lập tức tiêu diệt chúng.
Hơn nữa, lúc đó hắn còn có một đứa con gái tên Cung Trúc. Khi sinh ra, mặt cô bé chi chít những mụn thịt như một đứa trẻ dị tật.
Một thầy bói m/ù đã nói với Cung Hải Sinh rằng đó là lời nguyền trong lá số tử vi của Cung Trúc, con gái hắn chắc chắn không sống nổi đến tuổi trưởng thành. Tất cả như một hình ph/ạt mà thiên đạo giáng xuống.
Cơ thể Ô Nhiễm Thể chứa đựng giá trị cực lớn. Cung Hải Sinh nghĩ, có lẽ hắn có thể tìm thấy phương pháp chữa trị cho con gái từ đó.
Trốn tránh ở vùng núi Tàng Sơn nhiều năm trời, Cung Hải Sinh cùng đồng bọn đào bới khắp núi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Ô Nhiễm Thể 009.
Cuối cùng, chính con gái hắn là Cung Trúc đã tìm thấy Ô Nhiễm Thể 009.
Hôm đó, Cung Trúc nghe lời mẹ, mang cơm lên núi cho cha.
Trên con đường đã đi vô số lần, bỗng nhiên xuất hiện một ngôi miếu cổ màu đỏ chưa từng thấy bao giờ.
Dù toàn bộ ngôi miếu tỏa ra khí tức bất tường, dù sợ hãi đến r/un r/ẩy, nhưng như bị một giọng nói nào đó vẫy gọi, cô bé bước vào trong rồi phát hiện ra cỗ qu/an t/ài đặt giữa điện thờ.
Trên qu/an t/ài phủ kín những văn tự vàng óng, phong ấn thứ bên trong vô cùng ch/ặt chẽ.
Cung Trúc nhỏ bé dùng đôi tay g/ầy guộc gắng sức đẩy tấm ván qu/an t/ài.
Bản thể của Tàng Sơn nằm bên trong, như đã chờ đợi từ lâu, mỉm cười với cô bé:
- Một ngàn năm rồi, Hòn Đá Nhỏ... lâu lắm không gặp.
20
Từ hôm đó, Cung Trúc nhỏ bé hễ rảnh rỗi là lén lên núi tìm 009 chơi.
Trong ngọn núi heo hút ấy, không có tivi cũng chẳng có bạn bè, mỗi ngày của cô bé chỉ là chạy nhảy khắp núi trong buồn chán.
Vì vậy, khi có một người biết nói chuyện xuất hiện, dù hắn là một con nhện biết nói, Cung Trúc vẫn bất chấp tất cả níu lấy hắn.
Mỗi khi cha mẹ cãi nhau trong nhà, Cung Trúc lại lên núi tìm 009, có khi chơi đến khi sao đầy trời mới về.
Hắn dạy cô bé nói chuyện, viết chữ, kiên nhẫn hơn cả cha mẹ cô.
Khi Cung Trúc buồn chán, 009 dẫn cô đi săn gà rừng, hoặc mò những chú cua nhỏ đang giương càng trong suối đầy hang nước.
Vô số lần họ cùng nhau ăn tr/ộm quả trong rừng dâu, để môi tím ngắt, hoặc nằm trên bãi cỏ đếm những vì sao vĩnh viễn không hết trên bầu trời đêm thăm thẳm.
Cô bé Cung Trúc ngây thơ chỉ biết rằng 009 rất cô đơn, hắn không thể rời khỏi ngôi miếu, ngày nào cũng phải nằm trong qu/an t/ài đợi cô. Trúc cũng cô đơn, trên đời này chỉ có một con nhện biết nói chịu chơi với một đứa dị tật như cô. Cho đến một ngày, 009 quyết định hỏi Cung Trúc có muốn giúp hắn không.
- Được chứ! - Cung Trúc gật đầu không chút do dự - Cậu là người bạn duy nhất của tớ, dù là việc gì tớ cũng sẽ giúp!
- Vậy thì lập khế ước nhé. Từ nay về sau, ta với ngươi đồng sinh cộng tử, hóa thành một thể. - 009 nắm lấy tay Cung Trúc, đôi mắt phát ra ánh sáng vàng rực - Ta cho ngươi dòng m/áu của ta, khiến ngươi trở lại hình dáng bình thường. Đổi lại, ngươi cũng phải cho ta một thứ.
- Thứ gì vậy? - Cô bé hỏi.
009 lắc đầu: - Khế ước này không quy định cụ thể, chỉ nói rằng đó phải là thứ quý giá nhất mà hai bên sở hữu.
- Ta sẽ đem sinh mệnh của ta đổi lấy. Còn ngươi?
Cung Trúc suy nghĩ rất lâu rồi trả lời nghiêm túc: - Thứ quý giá nhất ư? Tớ nghĩ đó là tình yêu. Mỗi khi mẹ yêu thương tớ, tớ cảm thấy mình chẳng sợ gì cả.
- Vậy tớ sẽ đem tất cả tình yêu của mình ra đổi nhé!
Khi Cung Hải Sinh trở về nhà, hắn phát hiện con gái đã thay đổi kỳ diệu, từ một đứa trẻ dị dạng trở thành bé gái bình thường.
Nhưng cái giá cho ngoại hình bình thường ấy là Cung Trúc đ/á/nh mất một phần cảm xúc làm người.
Cô bé vĩnh viễn không còn cảm nhận được tình yêu của người khác.
Cung Trúc trở thành đứa trẻ ích kỷ, không biết đáp lại yêu thương.
Về sau, Cung Hải Sinh có thêm một đứa con ngoài giá thú. Hắn không nhớ mình đã sinh ra cậu bé này khi nào, nhưng vừa nhìn thấy đứa trẻ trong rừng, hắn đã biết đó là con mình.
Hắn đem cậu bé về nhà, đặt tên là Tàng Sơn.
Đêm đó, nhìn hai đứa trẻ ngủ trên giường với hai chăn riêng, hắn kinh ngạc khi thấy chúng hòa hợp đến lạ, như thể vốn dĩ là một thể.
Không ngờ khi lớn lên, khiếm khuyết của Cung Trúc ngày càng nghiêm trọng.
Cô thậm chí đẩy Tàng Sơn xuống hồ chứa nước.
Cung Trúc nghĩ, có lẽ mọi việc mình làm từ trước đến nay đều sai.
Vợ hắn ôm h/ận qu/a đ/ời, con trai ch*t đuối, con gái là thủ phạm. Vào một buổi chiều, hắn bỏ rơi con gái, rời khỏi nhà mãi mãi, tiếp tục truy tìm dấu vết của Ô Nhiễm Thể.
21
- Anh...
Trở lại ngôi miếu cổ đỏ năm xưa, tôi nhìn con nhện trước mặt gọi: - Xin lỗi.
009 dường như đã chờ tôi rất lâu, trong mắt vốn ánh lên niềm vui, nghe thấy lời tôi liền ngập ngừng: - Ngươi không phải cô ấy. Ngươi là ai?
Chưa kịp trả lời, hắn đã tự suy luận ra đáp án: - Hóa ra em là... cô ấy ở tương lai.
- Ta hiểu rồi, ngươi thông qua giấc mơ tương lai của ta mà quay về.
Tôi gật đầu.
Luồng ánh sáng vàng tan biến, con nhện trước mắt hóa thành một thiếu niên thấp bé chưa bằng cỗ qu/an t/ài. Hắn mặc bạch bào, ngồi trần chân trên tấm ván qu/an t/ài, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, đôi mắt to tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng.
Chỉ một cái nhìn đã nhận ra đây là phiên bản thu nhỏ của Tàng Sơn, mang thần thái xuất chúng như thần tiên giáng trần, giọng điệu lạnh lùng bình thản càng giống hệt.
- Tại sao ngươi có thể xâm nhập vào giấc mơ tương lai của ta?
- Vì anh đã ch*t. - Tôi trầm giọng đáp.