Khúc An Hồn Giấc Mộng

Chương 2

30/12/2025 08:48

Chúng tôi bị ánh mắt ấy chấn động đến mức nhất thời không ai thốt nên lời. Khắp không trung chỉ còn lại tiếng gió xuân thổi qua những đợt lúa mì. Ngày hôm ấy chính là khởi đầu cho những trận b/ắt n/ạt của Diệp Phong dành cho tôi.

05

Diệp Phong dẫn theo hai tên đàn em, chặn tôi trong nhà vệ sinh, ngõ hẻm, hay lùm cây nhỏ. Đấm đ/á đã thành chuyện thường ngày, té nước hay dội m/áu cũng chẳng hiếm gặp. Sách vở của tôi thường xuyên bị x/é nát, ngăn bàn lúc nào cũng có thể lôi ra x/á/c ch*t 💀 của đủ loài động vật nhỏ. Từng đồng xu tôi có đều bị chúng vét sạch.

Tôi từng tìm đến giáo viên, nhưng chỉ nhận được sự qua loa đại khái. Thậm chí còn bị m/ắng: "Sao chúng không b/ắt n/ạt người khác mà chỉ nhắm vào mày? Chắc chắn mày cũng có vấn đề".

Cảnh sát thì nói, trừ khi có tổn hại thực tế, bằng không họ không can thiệp. Chẳng ai đứng về phía tôi, ngoại trừ Chu Linh.

Ban đầu, bọn chúng chưa động đến Chu Linh. Nhưng khi thấy cô ấy kiên quyết đứng che chở cho tôi, chúng cũng chẳng còn khách khí. Chu Linh trở thành mục tiêu b/ắt n/ạt mới.

Trong những ngày tháng đen tối nhất ấy, chỉ có Chu Linh bên cạnh tôi. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã tự kết liễu đời mình từ lâu. Cô ấy là cột trụ tinh thần duy nhất của tôi. Chỉ cần cô ấy còn ở đó một ngày, tôi có thể gượng qua ngày đó.

Tôi luôn tự nhủ, nhẫn nhịn thêm chút nữa, biết đâu đây là lần cuối? Rồi chúng cũng sẽ chán thôi. Nhưng tôi không ngờ, sự nhẫn nhục lại khiến chúng trở nên t/àn b/ạo hơn. Đến khi tôi không thể chịu đựng thêm, thì mức độ bạo hành đã vượt quá khả năng phản kháng của tôi.

Chúng ch/ôn sống tôi.

06

Tôi tưởng chúng muốn tôi ch*t, nào ngờ chúng còn đ/ộc á/c hơn thế. Chúng ch/ôn tôi không sâu, chỉ cần dùng chút sức là có thể thoát ra. Nhưng chúng lại đặt Chu Linh vào qu/an t/ài, ch/ôn sâu dưới lòng đất. Chúng muốn tôi bất lực nhìn Chu Linh ch*t dần. Chúng muốn tôi mất hết tất cả rồi tuyệt vọng mà lìa đời.

Tôi không dám chần chừ thêm nữa. Hắn nói Chu Linh chỉ còn tám tiếng, nhưng tính cả thời gian tôi chui lên được, cộng với lúc tìm hiểu tình hình, e rằng đã không còn đủ tám tiếng. Tôi đứng dậy, lao về phía trung tâm thành phố.

Tôi phải báo cảnh sát. Đúng như dự đoán, cảnh sát chẳng tin tôi. Tôi mở livestream trên điện thoại cho họ xem, họ lại cho đó là trò đùa của trẻ con. Không có ai báo mất tích, thậm chí chẳng có đơn tố giác nào. Tôi cũng không phải người thân ruột thịt hay giám hộ của Chu Linh. Chu Linh mất tích chưa đầy bốn mươi tám tiếng, rất có thể chỉ là đi chơi đâu đó.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ! Đến lúc đó thì Chu Linh đã ngạt thở mà ch*t từ lâu rồi. Chẳng ai coi lời tôi nói là nghiêm túc. Dì của Chu Linh thì chỉ mong sớm thoát khỏi cô ấy, mất tích càng tốt. Bà nội tôi đầu óc đã mụ mị đến mức chẳng hiểu tôi nói gì. Giáo viên thì đừng hòng mong đợi gì.

Tôi ngồi trên bậc thềm trước đồn công an, cảm giác tuyệt vọng bao trùm. Chỉ còn cách tự c/ứu lấy mình. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng tỉnh táo để tìm manh mối. Đúng lúc đó, bên tai tôi vang lên âm thanh lộp độp. Nghe như tiếng trống giục, lại như tiếng giậm chân, ầm ầm đều đều.

Lộp độp. Lộp độp.

Tôi ngất đi.

07

Tôi tỉnh dậy trên giường nhà mình. Mẹ gõ cửa vào gọi ăn sáng. Tôi nhìn quanh phòng, rồi lại nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ phòng ngủ. Tôi đang ở nhà sao?

Mẹ thấy tôi vẫn đờ đẫn, liền đến ngồi cạnh giường. Bà đưa tay sờ trán tôi.

"Cũng không sốt, sao con cứ thẫn thờ thế?"

Gương mặt bà đầy lo lắng.

"Mẹ... sao mẹ lại ở đây?"

Tôi hoang mang.

"Con nói gì lạ vậy? Mẹ không ở đây thì ở đâu."

Mẹ còn hoang mang hơn.

"Mẹ và ba... không phải đã ly hôn rồi sao?"

Tôi nhìn ra ngoài, nơi ba đang ăn bánh quẩy.

"Con nói gì lạ thế?"

Bà bật cười.

"Chắc con ngủ mê rồi."

Mẹ vỗ nhẹ đầu tôi.

"Thôi dậy đi vệ sinh rửa mặt đi, lát nữa đồ ăn ng/uội hết."

Nói rồi bà đứng dậy đi ra. Mẹ vẫn ở đây, ba cũng vậy, họ không ly hôn, tôi sống ở thị trấn cùng họ. Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, ngoài cửa sổ là nhịp sống sôi động của khu phố. Vậy thì chuyện vừa rồi... chỉ là giấc mơ? Tôi chỉ vừa có một cơn á/c mộng khủng khiếp?

08

Sau khi vệ sinh cá nhân và ngồi vào bàn ăn, tôi mới dần cảm nhận được thực tại. Ba mẹ tôi không ly hôn, họ cũng không bỏ rơi tôi. Sau khi đi làm ăn xa, họ ki/ếm được ít tiền rồi mở cửa hàng nhỏ. Chẳng bao lâu họ đón tôi lên thành phố sống cùng. Bà nội cũng không mất trí, bà sống khỏe đến tám mươi ba tuổi rồi ra đi nhẹ nhàng. Còn Chu Linh thì sống ngay đối diện nhà tôi.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, dù là bạn thanh mai trúc mã nhưng không hẹn hò, chỉ là bạn thân thiết. Đây mới là cuộc sống thật của tôi, đây mới là hiện thực đích thực. Cơn á/c mộng vừa rồi quá đỗi đen tối và kinh khủng, đến mức tôi không dám nhớ lại.

Ăn sáng xong, ba tôi nói ông và mẹ sẽ đi du lịch tự túc vài ngày.

"Vâng, để con thu dọn đồ đạc."

Tôi nói.

"Con thu đồ làm gì?"

Mẹ hỏi.

"Hả?"

"Hai vợ chồng bọn ba đi hưởng tuần trăng mật, con đừng có xen vào."

Ba tôi cười ha hả.

"Ở nhà làm bài tập cho ngoan, đừng chạy lung tung đấy."

Mẹ làm bộ mặt đắc ý "dụng tâm đạt thành". Thật tuyệt. Nhìn hai người họ tinh nghịch như trẻ con, tôi thấy lòng ấm áp vô cùng. Tôi chẳng thích kiểu phụ huynh lúc nào cũng ra vẻ hy sinh. Họ dùng danh nghĩa tự nguyện hi sinh để trói buộc cuộc đời con cái. Họ không có cuộc sống riêng, và còn nuốt chửng cả cuộc đời của con mình.

Ba mẹ tôi yêu thương tôi, cũng tôn trọng tôi. Nhưng đồng thời họ cũng có cuộc sống riêng, họ tận hưởng những niềm vui của chính mình.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm