Tôi sởn gai ốc, Ngô Cống đối xử với đồng bọn còn tà/n nh/ẫn như vậy, nếu rơi vào tay hắn, tôi chắc chắn sẽ còn thảm hơn nữa...
Cho đến giờ, tôi vẫn chưa nghe thấy bất kỳ hồi còi báo động nào.
Giả sử cảnh sát đã xuất phát, thì cũng đồng nghĩa khoảng cách đến bệ/nh viện vẫn còn rất xa.
Muốn sống sót, tôi cần thêm thời gian!
Vừa rồi Ngô Cống phán đoán tôi ở hướng Tây, bị tôi lợi dụng chú Vương đ/á/nh lạc hướng. Sau khi không tìm thấy tôi ở phòng 409, hắn chắc chắn sẽ lập tức quay lại đây.
Tôi quyết định nhanh chóng di chuyển.
Căn cứ vào tiếng động, tôi ước chừng vị trí Ngô Cống đang ở hành lang nào, rồi chọn lối đi ngược lại.
Không bắt được tôi, hắn sẽ không buông tha.
Nghĩ đến đây, một ý tưởng liều lĩnh lóe lên trong đầu - trốn vào phòng 409!
Bởi Ngô Cống vừa rời khỏi đó, hẳn sẽ không quay lại lục soát. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Đúng như dự đoán, nghe động tĩnh thì hắn đã đi về hướng Tây.
Tôi lặng lẽ men theo hướng Đông, th* th/ể Ngọc Ngô tựa nghiêng vào tường ngoài hành lang gần cửa nhà vệ sinh công cộng.
Do mất điện, ánh sáng mờ ảo, vũng m/áu trên sàn như cánh cổng dẫn vào vực thẳm không đáy.
Tôi bất giác rùng mình.
X/á/c chú Vương nằm sấp trong phòng 409, gần như hòa lẫn vào bóng tối.
Để không gây nghi ngờ, tôi trốn sau cánh cửa phòng 409, thậm chí không đóng cửa, giữ nguyên hiện trường.
"Như thế này ít nhất có thể câu giờ thêm một lúc..."
Tôi tự an ủi bản thân.
Đoàng!
Không kịp phản ứng, tiếng sú/ng bất ngờ vang lên bên tai, mùi th/uốc sú/ng tỏa ra trong không khí.
Đồng tử tôi giãn ra, cứng đờ cúi đầu nhìn xuống.
Hoảng hốt đưa tay sờ lên ng/ực trái, nỗi kh/iếp s/ợ trào dâng như thủy triều:
"M/áu..."
11 (Góc nhìn Ngô Cống)
Tôi tên Ngô Cống, 40 tuổi, đ/ộc thân.
Đang bị cảnh sát truy nã vì có... sở thích đặc biệt.
Nói thật, tôi rất không hiểu.
Là đàn ông, thích phụ nữ, có gì sai?
Chẳng qua so với đàn ông khác, điểm tôi thích ở phụ nữ có hơi khác biệt.
Người phụ nữ tôi thích phải thỏa mãn ba điều kiện:
Đã ch*t, xinh đẹp, trưởng thành.
Người ch*t sẽ không chê tôi x/ấu, không chê tôi nghèo, chọn người đẹp là để không phụ bản thân, còn tại sao phải trưởng thành?
Lẽ nào tôi lại thích thân hình phẳng lì của trẻ vị thành niên?
Thế là theo ba yêu cầu trên, tôi đi khắp nơi tìm phụ nữ. Hai điều sau dễ, nhưng điều đầu tiên hơi khó.
Bình thường, phụ nữ trưởng thành xinh đẹp ít khi ch*t sẵn.
Đa phần do bệ/nh tật, t/ai n/ạn xe cộ,... nhưng những kiểu ch*t này thường không giữ được nhan sắc.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự tay giúp họ ch*t.
Cứ thế, tôi phiêu bạt nhiều nơi, lần lượt gi*t năm người phụ nữ, thỏa mãn d/ục v/ọng.
Ai ngờ, sau khi hưởng lạc với người thứ năm, tôi bị lừa.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình trên hòn đảo giữa biển khơi, nơi tụ tập toàn sát nhân.
Hóa ra những "đồng nghiệp" này cũng giống tôi, đều bị đưa đến đảo một cách kỳ lạ.
Sau này tôi mới biết, có một tổ chức tên "Hắc Ám" bày ra trò chơi này.
Nói trắng ra là bọn sát nhân có tổ chức b/ắt n/ạt những kẻ "tay ngang" như chúng tôi.
Luật chơi buộc chúng tôi phải gi*t lẫn nhau, chỉ kẻ sống sót cuối cùng mới được rời đảo.
Nhưng trò chơi chưa kết thúc, không hiểu sao sào huyệt "Hắc Ám" bị phá.
Cả hòn đảo rung chuyển bởi vụ n/ổ k/inh h/oàng.
Nhân hỗn lo/ạn, tôi dùng bè gỗ đã chuẩn bị sẵn trốn khỏi đảo.
Trôi dạt mấy ngày trên biển, gặp thuyền đ/á/nh cá mới vào được bờ, đến thành phố Ô.
Định tìm phụ nữ giải tỏa, nhưng duyên phận thật kỳ lạ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Trên đảo, tôi từng thấy cô ta từ xa, hình như là thành viên "Hắc Ám".
Cô ta tên Triệu Linh.
Tôi biết, cơ hội trả th/ù đã đến...
12
Không ngờ Triệu Linh cũng đã rời đảo.
Lại còn đến cùng thành phố với tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng phấn khích, chỉ muốn lập tức gi*t cô ta ngay, cảm giác đ/è đầu đ/è cổ kẻ từng đứng trên mình, thật khó tả!
Không thể tưởng tượng được sẽ tuyệt vời thế nào!
May là tôi không hoàn toàn mất lý trí.
Theo tìm hiểu, Triệu Linh cập bờ hai ngày trước.
Cô ta làm việc tại bệ/nh viện t/âm th/ần, có chị gái sinh đôi tên Triệu Thiến. Cả hai bị "Hắc Ám" b/ắt c/óc lên đảo.
"Hắc Ám" chỉ tuyển sát nhân, chọn hai chị em này vì họ liên quan vụ án phóng hỏa khiến nhiều người ch*t.
Bằng chứng hiện tại cho thấy Triệu Thiến là thủ phạm, Triệu Linh chỉ bị vạ lây.
Trong thời gian ở đảo, vụ án đã được làm sáng tỏ.
Nên khi trở về, cảnh sát không làm khó cô ta, chỉ thẩm vấn qua loa.
Tôi biết rõ, với tư cách thành viên "Hắc Ám", Triệu Linh đang diễn kịch khổ nhục kế.
Cô ta rất thông minh, khiến tôi càng thêm hưng phấn.
Sau nhiều lần do thám quanh bệ/nh viện, tôi bắt đầu hành động.
Đầu tiên, tôi kh/ống ch/ế bảo vệ, buộc túi th/uốc n/ổ giả lên người hắn, lắp đồng hồ điện tử dọa là bom hẹn giờ.
Tên bảo vệ sợ đến mức suýt tè ra quần, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Quan sát thấy Triệu Linh là nhân tình của giám đốc Tần Thao, nhiều lần gặp mặt đều tình tứ.
Thấy Tần Thao lên tầng bốn, tôi đoán Triệu Linh cũng sẽ lên.
Bởi nơi đó quá thích hợp cho hẹn hò, vắng người lại yên tĩnh.
Thế là tôi bảo bảo vệ đi dò la ý y tá tầng bốn.
X/á/c nhận tình hình cụ thể, tôi lên thẳng, khóa cửa cầu thang tầng bốn, đồng thời dặn bảo vệ: "Triệu Linh lên tầng bốn lập tức chặn thang máy".
Không ngờ vừa định vào phòng tầng bốn đã bị một y tá nhìn thấy, đành phải gi*t cô ta.
Tiếp theo, tôi đ/âm xuyên cổ Tần Thao.
Nhân lúc Triệu Linh chưa đến, tôi còn gi*t luôn y tá tiếp tân. Vừa gi*t xong thì nghe bảo vệ báo Triệu Linh đã lên.
Do chênh lệch thời gian, chúng tôi lỡ nhau.
Để mọi chuyện thêm phần kịch tính, tôi bảo bảo vệ thông báo cho tất cả: "Có sát nhân trong bệ/nh viện!".
Hỗn lo/ạn mới thú vị chứ!
Không ngờ giữa chừng lại mất điện, Triệu Linh quả nhiên xảo quyệt, đang chơi trò ú tim với tôi.
Tôi quay lại phòng 402, phát hiện máy bộ đàm trên người Tần Thao đã biến mất.