Tôi bước lại ôm vai mỹ an ủi: "Mợ yên tâm đi, bố cháu nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự, bắt hắn quy án. Chị họ sẽ không ch*t oan đâu."
Nghe vậy, bà ta đẩy tôi ra với vẻ mặt kh/inh miệt: "Mày còn dám nhắc đến bố mày? Đồ bi/ến th/ái ch*t ti/ệt! Con gái tao ch*t oan quá!"
Bà ta lại gào khóc, nguyền rủa. Nói rằng lấy phải chú tôi là tám đời không may.
Cũng đúng thôi, người nào lấy vào nhà này đều sẽ bị tôi gi*t ch*t.
Không, nên nói là may mắn mới đúng. Sau này bà ta cũng sẽ trở thành một trong những tác phẩm hoàn hảo của tôi.
Lời nguyền rủa không ngớt, bà ta chẳng biết mệt là gì. Đứa bé đang ngủ trong lòng cũng bị đ/á/nh thức bởi tiếng khóc, đứa trẻ ba tháng tuổi này khóc cực kỳ vang dội.
Một lớn một nhỏ khiến tai tôi đ/au điếng. Nhưng tôi thích nhất là nghe tiếng khóc tuyệt vọng của người khác, cảm giác thật sảng khoái.
7
Đúng lúc mỹ gào thét nguyền rủa cả nhà tôi, chú trở về. Nghe thấy những lời nguyền rủa hướng về tôi, chú nhíu mày: "Đứa bé vô tội, với lại hiện tại cũng chưa khẳng định được anh rể tôi là hung thủ. Em đừng nói vậy với cháu, nó có tội tình gì?"
Mỹ nghe xong càng đi/ên cuồ/ng hơn, túm lấy đồ đạc quanh đó ném vào người chú: "Anh còn dám nói? Chính cái người anh rể tốt đẹp của anh đã gi*t con gái tôi! Anh lại định bao che cho hắn như trước sao? Hắn là q/uỷ dữ gi*t người hàng loạt, đã s/át h/ại bao nhiêu người rồi mà giờ các anh mới bắt? Cả nhà các anh hại con tôi ch*t thảm, tao liều với các người!"
Chú thông cảm nỗi đ/au mất con của bà ta, mặc kệ cho bà trút gi/ận. Mãi sau, tiếng động trong phòng im bặt, chú mở cửa bước ra, mặt mày đầy vết cào chảy m/áu.
Ánh mắt chú nhìn tôi rất phức tạp.
"Đừng nghe lời mợ, chuyện của bố cháu không liên quan đến cháu."
Ồ, vậy là chú cũng tin bố tôi là tội phạm gi*t người rồi, tốt quá.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chú hỏi: "Chú ơi, chú có tin bố không gi*t người không?"
Ánh mắt sắc bén thường ngày của chú bỗng tránh né tôi: "Đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm nhiều."
Tôi gật đầu, ánh mắt lướt qua chiếc TV đang mở nhưng không ai xem. Lúc này đang phát tin tức: Tử tù Trương Vũ đã vượt ngục vào 21 giờ hôm qua, hiện cảnh sát đang truy bá gắt gao.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Lần trước nếu không vì tôi liên lụy, lũ vô dụng như các người sao bắt nổi hắn?
8
Điện thoại chú reo. Nghe máy xong, chú vừa nhìn tôi vừa tỏ vẻ khó xử. Cúp máy, chú ngập ngừng: "Thu Thu, chú cần đưa cháu đến đồn cảnh sát làm rõ vài chi tiết, cháu có sợ không?"
Tôi vuốt lại mấy sợi tóc mai, ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu không sợ đâu, cháu sẽ nói rõ với cảnh sát để chứng minh bố vô tội. Nhưng chú cho cháu gặp bố được không? Cháu nhớ bố lắm." Nhớ lắm cảnh ông ta bị vu oan thành tội phạm gi*t người, mặt mày h/oảng s/ợ.
Vả lại tôi cũng rất mong được đặt chân vào đồn cảnh sát. Một tên sát nhân hàng loạt tự do ra vào ngay dưới mũi bọn họ, nghĩ đã thấy kí/ch th/ích.
Trong đồn, người thẩm vấn tôi là một cảnh sát viên điển trai, thái độ ôn hòa: "Thu Thu phải không? Chú Lâm có vài điều muốn hỏi cháu, đừng sợ, hãy kể lại tất cả những gì cháu thấy."
Tôi nở nụ cười vô hại: "Vâng ạ, cháu nhất định hợp tác. Cháu tin bố cháu không thể là hung thủ, các chú sẽ sớm tìm ra chân tướng."
Viên cảnh sát bặm môi, hỏi trầm giọng: "Hôm đó khi bước vào cửa, cháu đã thấy gì?"
Tôi ấp úng: "Cháu vừa bước vào đã thấy bố nằm giữa vũng m/áu, đ/áng s/ợ lắm." Diễn cảnh thận trọng đã có tiến bộ rồi, tự thưởng cho mình một cái đùi gà nào.
Ánh mắt cảnh sát lạnh băng: "Còn gì nữa?"
"Tay bố cầm một con d/ao, trông như vừa tỉnh dậy. Khắp nơi đều là m/áu, sau đó bố bảo cháu gọi cảnh sát. Trong lúc chờ các chú đến, bố đã mở lò nướng trong bếp."
"Ông ấy không phát hiện bên trong là chị họ cháu sao?"
Tôi lắc đầu: "Không ạ, bởi lúc đó chị họ đã... nếu không nhìn thấy mặt dây chuyền, ngay cả chú cũng không nhận ra đó là chị ấy."
"Bình thường bố cháu có điểm gì khác lạ không?"
Tôi tiếp tục lắc đầu: "Không có ạ, dạo này bố thích làm túi da tặng mẹ cháu, tan làm là về nhà luôn."
"Thật sao? Mong cháu hợp tác, suy nghĩ kỹ đi. Hiện bố cháu đang bị tình nghi gi*t người, cháu không muốn minh oan cho ông ấy sao?"
Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ mong ông ta bị luật pháp mà ông tôn thờ giam cầm cả đời, thậm chí xử tử thì càng tốt.
Tôi cố nén nụ cười sắp bật ra khỏi mặt. Ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát, tôi phát hiện từ đầu đến giờ, người này không rời mắt khỏi tôi. Ánh nhìn đó khiến người ta khó chịu, như thể tôi là con mồi trong mạng nhện của hắn.
Hắn đang nghi ngờ tôi sao? Nhưng thật vô lý, bởi tôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ thôi mà. Thật quá đáng.
Chỉ là tôi cảm thấy quen thuộc với người này, hình như đã gặp đâu đó. À phải rồi, hắn là học trò của bố tôi, bố từng c/ứu mạng hắn. Hắn trung thành với bố, lẽ ra phải là người tin tưởng bố nhất.
Tôi lại ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của viên cảnh sát. Thật đáng gh/ét. Sau này đôi mắt này có lẽ nên ngâm vào rư/ợu th/uốc, uống vào chắc sáng mắt lắm.
9
Buổi thẩm vấn kết thúc, họ cho tôi gặp bố. Bố tôi giờ khác hẳn vẻ gọn gàng, lanh lợi ngày trước, cả người tiều tụy, ủ rũ. Râu đã dài lởm chởm, mắt đỏ ngầu, trông như già đi chục tuổi.
Tôi ngồi đối diện, nhìn ông với vẻ xót xa. Đưa bàn tay nhỏ trắng nõn sờ vào chòm râu của ông, nước mắt tôi lăn dài (diễn xuất ngày căng lên rồi).
Thấy tôi khóc, ông gượng cười an ủi: "Đừng khóc, bố không gi*t người, chẳng bao lâu nữa sẽ được ra ngoài thôi."