Sao Mỹ Nhân

Chương 5

22/07/2025 02:30

“Anh ta x/ấu như em không?”

Tôi dậy khỏi giường bệ/nh, đi tìm Diên.

Tay trái của băng kín mít.

Anh ngồi cửa sổ, lặng lẽ xem báo việc.

Thấy đến, khác đi.

“Cơ khó chịu hỏi.

“Cũng tạm.”

“Nếu khó hãy ngay bác sĩ.”

“Anh đi sao?” Tôi nhịn hỏi.

“Tám giờ vừa xuống máy bay, nghe em tăng liền định về ty thăm May mà kịp.”

Giọng ôn hòa bình tĩnh.

Hoàn nhắc đến vết của mình.

“Anh tình hình nguy hiểm không? Giả sử cũng ra sao?”

“Vậy tốt quá, ch*t ch/áy em.”

“Đến lúc rồi đùa.”

Hoắc nói: “Thấy em vẻ căng thẳng, thích, sẽ đùa nữa.”

Tôi vẻ tạp:

“Thân giá quý như lại c/ứu tôi?”

“C/ứu em lý do, trước đầu óc nghĩ, hành động rồi.”

“Hoắc lạ, trước lừa tôi, sau lại c/ứu tôi.”

“Em nghĩ tại lừa em?”

“Chẳng danh dự của tộc và tập đoàn các sao…”

Hoắc sững sờ:

“Ai thế?”

19

Tôi cũng mình: “Lẽ phải?”

“Tinh muốn giữ danh dự, cả vạn dẹp yên chuyện của lại chọn con đường khó khăn nhất, em hiểu sao?

“Vậy hỏi.

“Em rằng, thích em lâu rồi?”

Tôi váng.

“Dám hỏi, lâu là lâu?”

“Từ lúc em theo Thâm.”

Tôi suýt khỏi ghế.

Lúc thậm chí trai.

Vậy mà thầm thích ấy??

Chưa bình tĩnh lại, lại kí/ch th/ích nữa.

“Lý rung động, là em nhầm Thâm.”

“???”

Hoắc kể câu chuyện.

Đầu năm.

Tôi theo Thâm.

Nghe bị vội đến bệ/nh viện thăm.

Tìm khắp nơi, “Hoắc truyền nước trong góc.

Tôi ấy: “Hôm nay mặc đồ chỉnh tề thế?”

“Hoắc im lặng tôi, lời.

“Mặc trông cũng đẹp đấy. À, chưa? Em mang đồ ăn đến, tự đấy.”

Hoắc định rằng nhầm người.

Nhưng hộp cơm vừa mở ra, vô thức nước bọt.

Anh đói.

Bận cả ngày mới thời gian truyền nước, phòng bệ/nh chưa mở, tìm ngồi tạm.

Trợ lý và thư ký đều bị phân đi việc khác.

Một bữa cơm đình, là thứ nhất lúc này.

Để giảm bớt buồn chán của anh,

Tôi tục trò tán gẫu anh.

Hoắc dần mở lòng, bắt đầu đáp lại tôi.

Mấy tiếng truyền nước, cũng đỡ khó chịu hơn.

Tối lúc về nhà.

Anh hỏi “Còn gặp lại không?”

“Tất em thích sao? Muốn gặp em tin em nhé.”

Hoắc ngẩn người.

Từ trong cổ họng, ra tiếng “ừ” thất vọng.

Anh lạc tôi.

Sự quan tâm của tôi, đều dành Thâm.

Còn lý tìm trong bệ/nh viện——

ốm bản ấy.

Mà là Uông Uông.

Hoắc suốt ngày trong phòng bệ/nh cô ấy.

Sau này, hỏi Thâm, bữa ăn đó nào.

Hoắc lời: Rất ngon.

Anh ăn.

Nhưng ai là ăn.

Hoắc muốn hành tung của đó,

Nên lời đầu tiên.

Vì chuyện này, tìm thông đồng trước.

Hoắc lúc đó vừa định thêm lạc của tôi, tranh bằng.

Nghe vậy, ngẩng đầu lên tin nổi: “Em lừa cô ấy?”

“Anh à, cô thích em, cũng muốn cô vừa theo em chia chứ? Cô sẽ khóc đấy.”

“Hai người…”

“Đúng vậy, vừa mới quen nhau, qua thôi.”

Hôm im lặng lâu.

20

Khi chán tìm thay thế.

Hoắc buồn đến tột độ.

Anh gần như muốn mở n/ão em xem, trong thải gì.

Nhưng trong lại giọng khác gào thét:

Đây là hội tốt!

Không chỉ mượn dịp leo cao, giúp Tống Tinh đ/au đ/au!

Bởi hai ý, sẽ đ/au khổ.

Nhưng khiến cô chuyển hướng chú ý.

Khiến cô yêu mình.

Cô sẽ chịu kích này.

Lòng như dây leo bùng n/ổ.

Suýt nữa bại chuẩn mực đạo đức lâu nay của Diên.

Đó là——bạn gái của em trai.

Hoắc nhỏ đến lớn, tuân thủ quy giờ sai sót.

Sao chuyện như thế?

Anh quyết định gặp Tống Tinh lần.

Nếu trong vẫn vượt qua được, sẽ chối Thâm.

Nếu như…

Không như nữa.

Từ lúc Tống Tinh khoác anh,

Đạo đức và chuẩn mực đổ tan tành.

Anh bắt đầu chìm trong này.

Anh thậm chí hy vọng, mình mãi mãi cô.

Tốt nhất em đừng giờ quay lại.

Đôi lúc, mình như con âm u.

Chỉ muốn quấn quanh cô.

Siết hòa một.

Những tối này, ngoài ra, ai biết.

21

Nghe xong lời giải thích của hiểu,

Tại thường ra ánh mắt lạ ấy.

Ánh mắt mang đầy chiếm hữu, nhưng lại kiềm chế.

Bởi bản là kẻ đi/ên bình lặng.

Hoắc xoa xoa thái dương: “Xin lỗi, hy vọng em sợ.”

“Không đâu.”

muốn thừa lắm…

Nhưng trái đạo đức trái ngược trên khá thích.

Tiếc là, đó trở đi.

Hoắc thức trở lại thân phận quý tử kín đáo.

Anh lịch sự, ý nhị.

Theo cũng từ từng bước.

Như thể, mọi thứ bộc trước đều là ảo của tôi.

Bước ra sau Tết.

Hoắc về thành phố A chuyến.

Tôi cũng lâu gặp Thâm.

Tưởng hai em đều về quê ăn Tết.

chiều bóng dáng Thâm, hơi ngờ.

“Anh đi sao?” Tôi hỏi qua loa.

“Không.”

Hoắc hơi tiều tụy, trông như ngủ ngon.

“Tinh cố gắng tìm hiểu quá khứ của em.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Phúc Tinh A Mãn

Chương 9
Tôi tuy là nữ nhân xấu xí câm lặng, nhưng lại có người chồng tuấn tú. Chồng tôi thể trạng yếu ớt lại mắc bệnh tim, suốt ngày trông cậy vào việc tôi dậy sớm thức khuya bán hoành thánh để dành tiền chữa bệnh. Anh ấy từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim Tạ Dao này cả đời chỉ thuộc về A Mãn. Về sau khi bệnh tim chồng tôi khỏi hẳn, trở thành thiếu tướng quân, lập tức giáng tôi xuống làm thiếp, cưới biểu muội hầu phủ làm vợ cả. Ôm biểu muội hầu phủ, ánh mắt anh tràn đầy ân tình: "A Mãn chỉ là thứ dân câm điếc, sao sánh được nàng văn võ song toàn biết ăn nói? Làm sao xứng làm phu nhân thiếu tướng quân?" Nhưng hắn không biết... Tôi không phải bẩm sinh không biết nói, chỉ là sinh ra đã mang lời tiên tri chết chóc, mở miệng là đoạt mạng người. Để bảo vệ hắn bình an thuận lợi, tôi đã câm nín suốt bao năm trời giả làm người câm. Đã hắn vô tình đến thế, tôi cần gì phải giả vờ nữa!
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
0