「Quá khứ của em?」
「Từ tiểu học, trung cơ trung phổ thông, đến. Trên bức tường trường, thấy tấm ảnh trong danh sách sinh xuất sắc.」
Anh cười đắng chát,
「Lúc đó, non nớt nhưng đáng yêu. mới hóa giỏi thế, tích tốt, xinh năng lực làm việc mạnh mẽ.」
Nói nói, càng thêm nản,
「Một cô gái thế theo đuổi nhưng bị gia cảnh mắt, điều tốt đẹp của em.」
「Chuyện rồi.」
Có do Đán, hôm nay tâm trạng khá ổn,
「Sau khác, chỉ cần chân được.」
「Người khác?」
Hoắc đầu, tự giễu cười.
Tôi rời đi.
「Em bỏ quên thứ.」
Hoắc tôi.
「Tôi nói rồi, tất cả thể vứt đi.」
「Là nhẫn từng tặng em, và yếu tốt nghiệp ba của em.」
Tôi bước.
Thảo yếu thấy.
Hóa bỏ quên ở phố A.
Đó niệm thời ba, liên Thâm.
「Nhẫn cần, yếu đưa tôi.」
Khi đưa yếu vào tay tôi, bất ngờ nắm lại.
「Còn thứ bỏ Tinh Tinh, hãy về đi.」
Hoắc khản c/ầu lộ mọn từng thấy.
Tôi lạnh lùng đẩy ra:
「Không thể.」
22
Tôi máy lên lầu.
Cửa mở, thấy bóng quen thuộc.
Hoắc đứng bên cửa sổ hành lang.
Tôi bất ngờ.
「Anh về rồi?」
「Cũng?」
「À, về lúc nào?」
「Không lâu, chỉ nửa tiếng thôi.」
「Sao điện bảo em?」
「Gọi rồi, nghe.」
Lúc đó đang bận nói chuyện với Thâm...
Tôi áy náy bước anh.
Bỗng từ góc của nhìn thấy vị trí và đứng nãy giờ.
... được.
Anh ắt hẳn thấy hết.
Tôi cân nói: 「Hoắc chỉ yếu ba của thôi.」
「Ừ.」
Hoắc biểu cảm bình thản.
Nhưng toát lên giông bão sắp ập tới.
Tôi biết, cảnh cuối cùng nắm tay thật giải rõ.
Vậy thôi.
Đôi khi càng giải càng thêm lầm.
Tôi bước vào nhà, xong, bị ôm từ phía sau.
Đèn bật, vài tia nắng chiều lọt vào, tô ánh sáng mơ hồ.
Hoắc cực kỳ cuồ/ng nhiệt, từ dái hôn dọc xuống xươ/ng quai xanh.
Tôi bị hôn nghẹt thở.
「Anh... kiềm chế sao?」
「Giả vờ đấy.」
「?」
「Sợ làm sợ.」
Ánh u tối, ẩn ham muốn chiếm hữu.
「Tay trái bất tiện, tự đi.」
Anh trầm chậm,
「Ngoan, cho xem.」
23
Lần dữ dội mọi khi.
Hoắc gần cử động tay.
Nhưng lực mạnh bao giờ hết.
Anh mang theo trừng ph/ạt, ngừng bắt lựa chọn.
Là Thâm.
Là làm thế với thoải mái hơn, với Thâm.
Giữa lúc, gi/ận, cố Thâm.
Nhưng đổi hành hạ khủng hơn.
Tôi khỏi hối h/ận, trêu chọc làm gì.
Chẳng phải sao, chỉ dỗ dành chứ dừng.
Cuối cùng, sau tất cả.
Tôi cảm thấy mình vớt lên từ biển nước.
Chơi vơi, mơ màng.
Hoắc lưu luyến lên vai tôi.
「Anh em.」
Tôi mệt lả, theo phản xạ đáp: 「Em anh.」
Hoắc gi/ật mình, ánh ngập vui sướng.
Với Diên, rung động từ lâu.
Ngoài gương khiến mê mệt, tâm lý ổn và năng lực làm việc xuất sắc.
Dù ngưỡng m/ộ sức mạnh, ta ngạc trước của anh.
Tôi vậy.
Trong thời gian theo đuổi tôi, lặng sát hỏi anh.
Tiêu hao quá nhiều thể lực, đói.
Mở cửa ăn, bỗng thấy trước cửa hộp nhung nhỏ.
Bên trong nhẫn quen thuộc.
Là món quà tặng đầu bên Thâm.
Cũng thứ nhất tặng tôi.
Hoắc đến.
Có rồi, đứng ngoài cửa lâu, lâu.
Âm thanh động tĩnh trong phòng từng tiếng x/é nát trái tim anh.
Khiến tan nát.
Cuối cùng nhẫn, bỏ chạy.
Hoắc thấy đờ hỏi: 「Mềm lòng rồi?」
「Em hối h/ận.」
「Hối h/ận gì?」Anh vô siết ly.
「Biết ấy ở đó, lớn tiếng hơn.」
Hoắc thở phào nhõm, cười:
「Còn lớn thế nữa? nghe trước đã?」
24
Sau hôm đó, gặp nữa.
Chuyện tình và diễn vô tư lự.
Một sau, công ty mở rộng doanh phố A.
Phương Nhẫm và trở phụ trách dự ở phố A.
Thêm nữa.
Tôi và kết hôn.
Hôm đám cưới, mọi thứ suôn sẻ.
Ngoại lệ nhất gặp Thâm.
Cũng phải thôi.
Anh trai ruột của chú rể, làm phù tốt lắm rồi, thể loại được.
Hoắc đổi nhiều.
Hai này, du lịch, hỏi.
Hoắc nhất quyết giúp đỡ chút nào.
Anh khăn, nhưng tồn tại.
Sự va vấp hội khiến trầm tĩnh hơn.
Chỉ khóe giấu hết ngạo nghễ bẩm sinh.
Người lớn dẫn trước tôi.
Anh ngoan ngoãn gọi:
「Chị dâu.」
Chỉ đôi khi, quay lưng đi.
Luôn cảm thấy ánh đó bám theo.
Nhưng sao chứ?
Dù thầm kín, sao?
Tôi chủ động nắm tay yên lòng.
Vẻ ngoài giống nhau, nhưng tâm h/ồn biệt.
Tôi chỉ chân thành.
Ánh đèn rọi xuống, dưới chú của muôn người,
Tôi lần nữa khẳng lựa chọn của mình dành cho anh.
(Hết)