Phó Thịnh Niên cầm chiếc nhẫn kim cương lớn, quỳ rất lâu trong làn gió thu lạnh lẽo.
Lý trí nói với tôi rằng không nên dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy.
Nhưng đó là Phó Thịnh Niên.
Đó là cả tuổi thanh xuân sôi nổi của tôi.
Tôi không thể nói không với anh ấy.
5
Phó Thịnh Niên trong lòng cũng biết, tôi vốn là người nhút nhát, mềm yếu, chẳng có chí khí gì.
Đêm tân hôn, anh ấy đi ăn mừng với bạn bè, say khướt cả đêm không về. Hôm sau tôi gi/ận dỗi, anh ấy chỉ cần dỗ dành vài câu là tôi lại hết.
Bao năm nay, dù anh ấy có làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần ôm tôi vào lòng, nói lời ngọt ngào, bao nhiêu tức gi/ận trong lòng tôi cũng tan biến.
Anh ấy ỷ vào tình yêu của tôi, ngày càng lấn tới.
Mấy ngày trước, anh ấy thậm chí đề nghị chế độ hôn nhân mở.
Nguyên nhân là tôi phát hiện trong điện thoại anh ấy có bức ảnh Trương D/ao gửi.
Cô ta mặc váy ngủ hai dây, trên cổ trắng ngần có vài vết bầm tím rõ rệt.
Trương D/ao phàn nàn: "Ngày mai em mặc váy sao được nữa?"
Tôi đưa màn hình điện thoại trước mặt Phó Thịnh Niên đòi giải thích.
Anh ấy đầu tiên tức gi/ận:
"Em bị đi/ên à? Sao tự tiện xem điện thoại người khác? Vợ chồng không có chút tin tưởng nào sao?"
Thấy tôi lạnh lùng nhìn, anh ấy dịu giọng: "Đừng hiểu nhầm, Trương D/ao chắc gửi nhầm thôi."
Tôi cười nhạt.
Phó Thịnh Niên đỏ mặt tía tai:
"Được, em cứ nghĩ vậy đi, anh không nói nữa."
Nói rồi gi/ật lấy điện thoại.
Không ngờ vô tình chạm phím gọi, bên kia nghe máy ngay.
Giọng Trương D/ao the thé đầy giả tạo:
"Anh xem cổ em này, mai đi làm chắc bị cười ch*t, đều tại anh đó!"
Phó Thịnh Niên mặt đỏ tía tai, vội vàng tắt máy.
Hai người nhìn nhau, im lặng giây lát. Phó Thịnh Niên ném điện thoại, bày ra vẻ mặt vô sỉ:
"Trương D/ao là bạn gái anh."
Nói ra sự thật, Phó Thịnh Niên thở phào, giãi bày hết:
"Hứa Uyển Nhiên, em cũng có thể tìm bạn trai, chúng ta chơi riêng, anh không phản đối."
6
Phó Thịnh Niên nói, bản chất anh không phải người quân tử.
Thế giới bên ngoài quá nhiều cám dỗ, anh không thể vì tôi mà kiên trinh.
Nhưng anh đảm bảo, những mối qu/an h/ệ kia chỉ là giải trí, với tôi mới là chân tình.
Anh còn nói, tình dục và tình yêu vốn có thể tách rời, hôn nhân mở có lợi cho tình cảm đôi bên.
"Ví dụ như mỗi ngày ăn cơm nhà, món em nấu mãi một vị, ai mà không ngán?"
"Em vất vả, anh cũng phiền, chỉ thêm mâu thuẫn."
"Anh ra ngoài ăn vài bữa, ngược lại thấy cơm nhà ngon hơn. Dù đồ ngoài có ngon mấy, anh vẫn sẽ về nhà."
Phó Thịnh Niên khuyên tôi chấp nhận hôn nhân mở.
Đàn ông xưa nay đa thê đã mấy ngàn năm, sao phụ nữ hiện đại không chịu?
Cái gì tồn tại lâu ắt hợp lý, cần được chấp nhận.
"Hứa Uyển Nhiên, anh thực sự vì em tốt."
Tôi và Phó Thịnh Niên ràng buộc kinh tế phức tạp, ly hôn không dễ, hai bên gia đình còn hợp tác, chia tài sản không đơn giản.
Phó Thịnh Niên biết điều này nên không đả động ly hôn, chỉ nhấn mạnh lợi ích hôn nhân mở.
Tôi vẫn không đồng ý.
Anh ta bắt đầu thử thách sự phục tùng của tôi.
Trước mặt tôi gọi điện, nhắn tin cho Trương D/ao.
Hôm nay hội nghị công ty, công khai dẫn cô ta đến.
Trương D/ao không biết chúng tôi đã nói chuyện, tưởng giữ bí mật tốt, còn trách móc Phó Thịnh Niên:
"Tổng giám đốc, anh nói gì vậy? Em là vợ hai sao?"
7
Trương D/ao gạt tay Phó Thịnh Niên đang đặt trên vai:
"Chị Hứa, em và anh ấy trong sáng, đừng hiểu nhầm."
Trước mặt công ty, Trương D/ao còn biết x/ấu hổ, nói vài câu đùa rồi đi chỗ khác.
Ánh mắt Phó Thịnh Niên dán theo bóng lưng gợi cảm của cô ta.
"Chuyện anh nói, em nghĩ sao rồi?"
Tôi bặm môi nhìn ra cửa sổ.
Phó Thịnh Niên thở dài:
"Đừng cứng đầu quá."
Tôi lắc ly rư/ợu:
"Anh uống rư/ợu rồi, lát nữa đưa Trương D/ao về sao?"
Hôm nay tài xế nghỉ, Phó Thịnh Niên lái xe đưa tôi đến. Anh ta nhìn ly rư/ợu trên tay tôi, chợt nhớ:
"Đúng rồi, tối nay em chưa uống gì?"
"Vậy lát em lái xe đưa bọn anh về."
Tôi nghi ngờ tai mình:
"Anh nói gì?"
Phó Thịnh Niên tiến sát, ép tôi vào cửa sổ, ánh mắt chế giễu:
"Anh bảo em lái xe đưa anh và Trương D/ao về nhà cô ấy."
Lẽ ra phải tức gi/ận, nhưng trái tim tôi đã chai sạn.
Tôi chống tay lên ng/ực anh:
"Được thôi."
"Nhưng em cũng uống rồi, em nhờ bạn đến đưa."
8
Phó Thịnh Niên sửng sốt, ánh đèn neon chiếu vào mắt anh lấp lánh.
Anh vui mừng:
"Em đồng ý rồi à?"
"Ừ."
Tôi gật đầu lạnh lùng.
Phó Thịnh Niên mãn nguyện:
"Em còn biết điều."
"Anh còn việc, lát em và Trương D/ao xuống đợi, cô ấy say rồi, em trông giúp."
Phó Thịnh Niên đưa chúng tôi ra thang máy, khoác áo vest lên người Trương D/ao:
"Mặc ít thế, không lạnh à?"
Trương D/ao lắc đầu, ngượng ngùng:
"Chị Hứa cũng mặc ít, anh đưa áo cho chị ấy đi."