Hắn khẽ cười: "Người đã mười năm như một ngày đối xử tốt với tiểu thanh mai, há lại không yêu sao?"
Ta nhìn đôi mắt đượm nụ cười của hắn, bỗng dưng nụ cười tắt lịm. Phải vậy, mười năm trọn vẹn ân cần, lẽ nào chẳng động tâm?
Nhưng hắn vẫn không yêu ta.
"Lại đây, trẫm sẽ kể tiếp câu chuyện cho trọn vẹn." Hắn cầm lấy tập bản thảo trên tay ta lật vội.
"Thiếp không cần Hoàng thượng viết tiếp." Ta lẩm bẩm rồi đứng dậy rót trà.
Chớp mắt Chung Huấn đã xem xong, đón chén trà nhấp ngụm: "Nhân vật nữ hậu vận tất bị tổn thương, nam chủ lại hối cải khổ sở, rồi đoàn viên viên mãn."
Ban đầu ta chẳng để tâm, nửa tháng sau m/ua hạ tập về, diễn biến y như lời hắn nói khiến ta nước mắt như mưa.
Dẫu tình cảm bản thân lận đận, vẫn khóc thay cho duyên phận người đời.
Sau khi phê tấu chương, ta cùng Chung Huấn nằm song đôi. Lần cuối chung giường vẫn là đêm động phòng.
Tim đ/ập thình thịch, hắn khi ôm ta vào lòng, khi lánh xa khiến kẻ vốn mất ngủ càng thêm thao thức.
Rồi Chung Huấn bỗng xuống nằm dưới đất. Ta kinh hãi: "Hoàng thượng..."
"Vô sự, nền đất mát mẻ." Hắn chắp tay sau gáy khép mắt nhẹ nhàng.
Nghe nhịp thở đều đặn, ta ôm chăn xuống đất đắp cho hắn rồi nằm bên cạnh.
Hoàng đế còn dám ngủ đất, ta đâu dám đ/ộc chiếm long sàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta lại nằm trên giường. Chung Huấn đã rời đi tự lúc nào.
5
Mùa Xuân thú lại đến.
Mấy ngày ấy Chung Huấn tâm tình thoải mái, săn được nhiều thú. Lúc chuẩn bị hồi cung, hắn phát hiện mất ngọc bội hình trăng khuyết.
Mọi người lục tìm khắp nơi. Thấy hắn sốt ruột, ta chợt nhớ lần ở Ngự uyển năm xưa. Hóa ra hắn thực sự coi trọng nàng ấy.
May thay ngọc bội đã tìm thấy. Vừa nhặt lên định đưa thì mũi tên lao vút tới xuyên qua người hắn.
Đầu óc trống rỗng, khi tỉnh táo ta đã đỡ đò/n thay. Nỗi đ/au xuyên thấu cơ thể nhấn chìm mọi ý thức.
Chung Huấn ôm ta thất thanh: "Phi Nhi!!!"
Ta nắm ch/ặt ngọc bội đặt vào tay hắn. Kỳ lạ thay, dù vết thương ở vai nhưng m/áu cứ trào ra từ miệng khiến ta không nói nên lời.
Suốt đường về, Chung Huấn mím ch/ặt môi im lặng. Khi tới cung đã tối mịt, nhưng trong cung đèn đuốc sáng trưng.
Miệng ngừng trào m/áu, nhưng vai vẫn rỉ m/áu không ngừng, thấm ướt nửa thân. Thân thể lạnh dần. Mấy vị thái y mặt mày ủ rũ.
Liếc nhìn xung quanh, Chung Huấn đã biến mất tự lúc nào. Nước mắt lăn dài không sao ngăn được, có lẽ vì quá đ/au đớn.
Y phục bị c/ắt từng lớp. Thái y chuẩn bị nhổ tên, ta run lẩy bẩy. Bỗng bàn tay ấm áp nắm lấy tay vô lực của ta.
Vai bị giữ ch/ặt để tránh cựa quậy. Bên tai vang lời quen thuộc: "Đừng sợ, có trẫm ở đây."
Nhưng chính tay hắn lại run nhè nhẹ. Người sợ hãi kia rốt cuộc là hắn.
Khi mũi tên được rút ra, hơi thở trở nên nghẹn ứ. Toàn thân ướt sũng không biết vì m/áu hay mồ hôi.
Chìm vào bóng tối trước khi nghe tiếng nói đ/ứt quãng: "Tên tẩm đ/ộc..."
Vậy ta sắp ch*t sao?
Tỉnh dậy giữa đêm khuya. Bốn bề tĩnh lặng. Ngón tay bị ai nắm nhẹ. Là Chung Huấn.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, thấy ta mở mắt vừa gi/ận dỗi vừa khẽ hỏi: "Sao ngốc thay ta đỡ tên? Trên tên còn đ/ộc, muốn ta đ/au lòng đến ch*t sao?"
Ta mấp máy môi nói từng chữ: "Bệ hạ là thiên tử..."
"Thiên tử thì sao? Ta còn là phu quân của nàng!"
Sống mũi bị hắn véo nhẹ, giọng đầy bất lực: "Lần sau gặp nguy, phải trốn sau lưng ta."
Có lẽ vì trúng đ/ộc, ta thường xuyên hôn mê, tinh thần uể oải. Mỗi lần tỉnh dậy đều nửa đêm, Chung Huấn vẫn nắm tay ta thủy chung.
Có mấy lần thức giấc thấy hắn gục bên giường ngủ say, tay vẫn không buông.
Về sau ta khuyên hắn nếu bận việc triều chính thì không cần đến đêm đêm túc trực.
Hắn véo má ta cười: "Vậy nàng phải mau khỏe lại."
Hắn hứa khi ta bình phục sẽ cùng thả diều, chơi Bắt Rùa, dã ngoại nướng đồ, nghe tuồng...
Ta nói muốn bắt đom đóm, hắn đều gật đầu hứa hẹn.
Thái y nghiên c/ứu rất lâu mới chế ra giải đ/ộc. Nhưng sau khi uống th/uốc ta lại chìm vào hôn mê. Không rõ bao lâu sau tỉnh dậy, đêm ấy không thấy Chung Huấn đâu. Xung quanh tịch mịch, chỉ có ngọn nến leo lét.
Lúc này mới nhận ra, tỉnh giấc không thấy bóng hình ấy, cô đơn đến nhường nào.
Chậm rãi bước xuống giường, bỗng thấy ánh sáng lập lòe ngoài cửa sổ.
Mở hé cửa, Chung Huấn đứng dưới gốc cây làm gì đó.
"Hoàng thượng..." Cất tiếng mới hay giọng khàn đặc. Chung Huấn khựng lại, vật gì đó rơi khỏi tay hắn. Lập tức, bầy đom đóm tỏa sáng khắp sân.
Chung Huấn quay đầu. Khoảng cách không xa, ta nhìn vào mắt hắn, chợt thấy vừa xa lạ lại vừa thân quen.
6
Thuở thiếu thời ta và Chung Huấn tuy có hôn ước nhưng không thân thiết. Mãi đến sau khi hắn suýt ch*t đuối mới thật sự quen nhau.
Ban đầu ta tưởng hắn ngốc vì ngập nước, không muốn thành thân. Nhưng không hiểu từ lúc nào, trái tim đã trao về phương ấy.
Dẫu hắn khi nồng khi nhạt, thậm chí nói đã có người thương, ta vẫn không cưỡng được tơ lòng.