Vào ngày sinh nhật, nam thần của tôi đã nhầm bưu kiện của tôi.
Trong bưu kiện là món quà sinh nhật bí mật mà bạn thân gửi cho tôi.
Sau khi Trần Việt gọi điện, tôi vội vã chạy đến gặp anh ấy.
- Học trưởng, cảm ơn anh nhé! - Tôi chân thành cảm ơn.
Giọng Trần Việt có chút không tự nhiên: - Xin lỗi, tôi không xem kỹ tên đã mở...
- Không sao không sao!
Tôi hoàn toàn không bận tâm.
Trường chúng tôi có mấy điểm nhận bưu kiện, có cả của chủ tiệm tạp hóa - không cần mã nhận hàng, chỉ cần báo tên là lấy được.
Tên tôi và Trần Việt phát âm gần giống nhau, bị nghe nhầm cũng dễ hiểu.
- Đây là quà sinh nhật bạn thân tặng tôi, đúng lúc để xem cô ấy gửi gì hay ho đây.
Vừa nói tôi vừa định mở bưu kiện.
Trần Việt vội ngăn lại: - Về phòng rồi hãy xem đi.
Nhưng tay tôi nhanh hơn lời anh ấy.
Khi anh vừa dứt lời, tôi đã lôi ra thứ trong túi bưu kiện -
Một món đồ mỏng tang, gần như không có vải, màu đỏ chói như quần l/ót năm tuổi...
...
Không khí đóng băng.
Cả người tôi cứng đờ, da đầu tê dại, ngón chân co quắp.
Đúng lúc này điện thoại reo vang.
Người gọi: Bạn thân.
Tôi gượng gạo cáo từ Trần Việt, vừa quay lưng vừa nghe máy: - Alo...
- Nguyệt Nguyệt, nhận được đại lễ thần bí của tao chưa? Thế nào, n/ổ mắt chưa? Thích không?
- ... Cậu im đi cho tôi nhờ! - Tôi x/ấu hổ đến mức đào ba phòng một phòng khách dưới chân cũng xong.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của Trần Việt: - Đúng là khá n/ổ mắt thật.
Tôi: !!!
Sao anh ấy vẫn chưa đi?
- Tiếng đàn ông? - Bạn thân cười gian díu trong máy - Thế này nhanh quá, đã mặc cho đàn ông xem rồi à? Thằng nào thế? Phải thằng Trần... cùng họ cùng tên với cậu...
Trước khi bạn thân kịp nói rõ tên Trần Việt, tôi vội tắt máy.
Nhưng có lẽ đã hơi muộn.
Nhìn Trần Việt đang mỉm cười ý nhị, n/ão tôi ngừng hoạt động.
3
Tôi thầm thích Trần Việt.
Nói chính x/á/c thì không hẳn là thầm thích.
Cả phòng ký túc xá, thậm chí bạn thân ở thành phố khác đều biết tôi thích Trần Việt.
Dù tôi luôn nhấn mạnh: Đây là tình yêu sét đ/á/nh.
Tôi 'sét đ/á/nh' Trần Việt - đúng hơn là mê trai đẹp - vào ngày nhập học năm nhất.
Mẹ tôi, bà Tống sợ con gái lạc đường, quyết định đưa tôi đi học.
Kết quả cả nhà lạc vào khuôn viên trường.
Giữa đường, bà Tống chỉ tay vào một nam sinh bảo tôi hỏi đường.
Người được chỉ chính là Trần Việt.
Tôi liếc nhìn: Trời ơi, đẹp trai quá!
Bà Tống quả là hội cuồ/ng sắc, chọn người hỏi đường cũng phải đẹp mã.
Trần Việt chỉ đường, tôi mải nhìn mặt anh chàng, chẳng nghe được chữ nào.
May thay Trần Việt không chỉ đẹp trai mà còn nhiệt tình, chủ động dẫn chúng tôi đến ký túc nữ.
Trai đẹp đưa vào tận ký túc nữ - tình tiết đúng chất tiểu thuyết ngôn tình!
Tôi lúc ấy sướng muốn bay lên trời, đã bắt đầu nghĩ tên cho con cháu sau này.
Nhưng tôi quên mất một chi tiết.
Bà Tống - một cuồ/ng sắc chính hiệu - vẫn đứng đó.
Khác với tôi chỉ dám tưởng tượng, bà Tống trực tiếp hành động.
Bà bước đến trước mặt Trần Việt, câu đầu tiên:
- Chàng trai trẻ đẹp thế, có muốn làm con rể bà không?
... Tôi muốn đ/ứt hơi tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Trần Việt liếc nhìn tôi, mỉm cười đáp:
- Thưa bác, em gái còn nhỏ lắm ạ.
Tôi muốn phun m/áu ngay tại chỗ.
4
EQ thấp: 'Tôi không thích con gái bà.'
EQ cao: 'Con gái bà còn nhỏ.'
Trần Việt khéo léo từ chối bà Tống.
Nhưng bà Tống EQ thấp, cố biện hộ: 'Sắp 18 tuổi rồi, không nhỏ nữa đâu.'
Rồi thúc tôi xin WeChat.
Tất nhiên tôi không dám xin thật, khi Trần Việt mở điện thoại đã kéo bà Tống bỏ chạy.
Vì bà Tống lần đó, tôi lần đầu đối mặt với sự x/ấu hổ trước Trần Việt.
Nhưng tôi không ngờ.
Đây chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày bẽ mặt của tôi.
4
Lần x/ấu hổ thứ hai diễn ra trong kỳ quân đội.
Giờ giải lao, tôi ra cửa hàng m/ua nước.
Tiện m/ua cây kem.
Lúc đó chưa quen đường, bước ra cửa hàng thấy Trần Việt đi ngang.
Trần Việt là trợ lý lớp khóa trên, chắc đến xem lớp chúng tôi tập.
Tôi nghĩ bám theo anh sẽ về được sân tập.
Thế là tôi lén đi sau lưng anh.
Mải mê ngắm bóng lưng đẹp trai.
Kết quả vì mê ngắm quá, không nhận ra đường càng đi càng vắng, cuối cùng tới phòng y tế.
Thấy biển phòng y tế, tôi gi/ật mình tỉnh ngộ.
Định bỏ chạy thì không may bị Trần Việt phát hiện.
- Trần Nguyệt? - Anh gọi giọng nghi hoặc - Em cũng đến tiêm à?
Hóa ra anh không về sân tập mà xin nghỉ ốm để tiêm.
Nhưng không thể nói thật là đi lạc nên tôi gượng đáp:
- Em thấy hơi say nắng, định vào nghỉ chút.
Lúc nói thầm cảm ơn vì đã ăn xong kem, nói dối không lộ.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Y tá bận rộn vì nhiều người say nắng, nghe tôi nói liền đưa lọ hoắc hương chính khí.
Một ngụm uống vào xốc thẳng óc - cả đời không muốn uống lại.
Định uống xong về luôn, nhưng Trần Việt đang truyền dịch, y tá bận nên nhờ tôi trông chừng.
Thế là tôi bị ép ngắm trai đẹp truyền nước biển suốt hai tiếng.
Nhưng mà đúng là đẹp thật - anh học trưởng dịu dàng quá đi, trai ốm đẹp mã quá đi!