Bạn trai đêm khuya chặn phòng 'Hứa rồi, chạy đi đâu thế?'
Tôi vị học trường nghiên c/ứu sinh lạnh lùng thường ngày, van xin: 'Em xin lỗi.'
'Ngoan, mở cho vào đi.'
1
Mùa hè năm đó, cú sốc thất tình, dọn đến dì ôn cao học.
Đêm khuya vắng, khóc thút trong chăn quyết định đặt bạn trai giúp ngủ ngon.
Chọn tiêu chí 'lạnh lùng dịu dàng'.
Chẳng mấy chốc, kết nối qua app.
Anh tên 'Bạch'.
Avatar bàn tay xươ/ng xương, rõ ảnh mạng.
Nhưng không quan tâm, giọng hay được.
Đêm đầu, thoại đổ chuông đúng giờ.
Tim thình thịch, bắt máy: 'Alo...'
Đầu dây im lặng giây cười khẽ: 'Chào em.'
Giọng ấm trong trẻo seiyuu, phảng sự từng trải.
Tôi siết chăn, hỏi nhẹ nhàng: 'Em gì?'
'À... không tự chọn sao?' Lần đầu dùng vụ, m/ù tịt quy trình.
'Xin lần đầu làm nên nghiệm.' ngừng lời chờ đáp.
Trong lặng, tưởng được hơi phía xa.
Bạch dài: 'Thôi nếu không hài lòng thể hủy -'
'Đừng!' hướng sổ, má bừng: 'Em cũng lần đầu... tùy thôi.'
'Ừ.'
Giọng Bạch quyến rũ khiến mơ mộng về dáng chủ nhân.
Liệu dịu dàng âm không?
Suốt nửa lướt diễn đàn mới bạn trai ảo còn thể... gọi 'bé cưng'.
Ôi trời...
Sao ngượn thế!
Ý nghĩ rễ.
Tối đó, đọc xong truyện cổ tích, rè trong chăn: 'Anh... gọi được không?'
Đầu dây im bặt.
Tôi cuống quýt: không tiện... ý yêu rồi thô -'
'Bé cưng.'
Nụ cười trong giọng Bạch khiến mặt rực.
Dù ảo, tim vẫn lo/ạn nhịp.
'Ừm... ngủ ngon...' vội mắt tự nhủ: gọi mình thế, cũng gọi bao thế.
Quá điêu luyện, đừng bị lừa!
2
Hậu quả yêu đương ảo: Sáng hôm thức quầng bự chảng.
Nhà dì rộng thênh thang, căn hộ cao cấp.
Ra phòng khách ăn sáng, sững.
Bàn ăn đã thêm chàng trai lạ.
Ấn tượng đầu đôi chân dài không đặt ống quần ngắn lộ mắt cá gợi cảm.
Áo sơ trắng tinh, cổ tay áo gọn gàng, móng tay tỉa hảo.
'Đây con bạn Phương Cháu học y, gì khó hỏi.'
Tôi e dè 'Chào anh.'
Bảo sao móng tay sạch thế.
Qua lời tên Thẩm Phương Thư - lạnh lùng ôn nhu tên gọi.
Do khu ở bị phong tỏa.
Lại đi lại bệ/nh và nên tạm trú đây.
Anh khẽ 'Làm phiền.'
Câu đó hẳn nói dì.
Tôi mặt ăn, cố không nhưng quá bức tranh động.
Đặc đôi tay khiến mê mẩn.
Không cầm d/ao mổ thế nào nhỉ?
'Ừa... Tiểu Thiềm.' Dì nhắc khẽ.
Tôi gi/ật mình, phát hiện mình đang chằm chằm tay Phương Thư.
Ánh mắt dịu dàng hướng sang.
Mặt lựng, nuốt vội miếng cuối, chạy vội về phòng.
Ch*t đi được!
Sáng nào cũng sớm học hôm mơ toàn vocabulary. Chiều hôm ấy, nhận tin lạ:
'Nghe nói đang ôn thi?'
Tôi gửi dấu chấm hỏi.
'Con gái cần gì học nhiều? Về làm dâu nuôi cho.'
Hóa ra bạn trai cũ - kẻ từng bảo bỏ về quê.
Tôi hắn chia tay.
Yêu nhau một năm, dù không sâu đậm nhưng vẫn lòng.
Vừa hồi phục hắn lại hiện.
'Không nói chuyện, block nhé.'
Hắn đi/ên tiết: 'Văn Dự tiếng dở cái gì!'
Tôi chặn hắn, rồi vật vã vựng. Tủi thân khóc nức nở.
Tiếng gõ vang lên.
Vội nước mắt: 'Ai đấy?'
'Tôi.'
Giọng nam trẻ - Phương Thư?
Mở hé cửa: 'Có việc gì ạ?'
'Dì nhờ ra ăn dưa.'
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt hoe, rồi đi.
Chắc thấy khóc rồi. X/ấu hổ quá!
Cố điểm che dấu vết, ra phòng khách đĩnh đạc.
Dì đang nói chuyện thoại mẹ Phương Thư, ngoài.
Mới họ gia đình y học. Khi Phương Thư cầm bà mẹ hỏi về bài báo khoa học.
Anh đầu dưa, nước thấm đầu ngón tay...