Anh nói nhưng tác chỉnh tư ngồi cho biết. Anh Đến cửa, gọi dậy. Tôi giả vờ vừa tỉnh điện định thanh toán thì lại. để con trả chứ.' Tôi cười, vẫn kiên quyết trả tiền, 'Con trai phải ra để trả -' mặt thanh toán xong xuống xe. Vừa quay đi, lại ngoảnh thò vào cửa kính chỉnh lại ve trên vai anh. 'Xin lỗi nhé, Nhiên.' Khoảng cách hai người rất gần. Khi anh tôi, về. 'Hẹn lại.' Mối h/ệ m/ập mờ. 7 Mấy ngày sau, như cố ý giữ liên lạc tôi. Nhìn tin nhắn của đang đi dạo phố thì cười lạnh. Không trả lời. Sắp đến nhật mẹ, cần cho bà đẹp. mẹ rất thích váy, dạo tên khốn kia lâu vui. Vừa vào cửa nhân viên đang m/ắng gái: 'Không đừng lắm! đây!' Tôi sang, đó, cầm váy, cúi đầu im Dù nhân viên m/ắng, vẫn nói. Thấy đưa hắn xông đến lại. Tôi tức tới che mặt gái: 'Gi/ật cái gì? đồ đi Nhân viên tôi: 'Cô là ai của nó?' 'Nó làm nhàu của cửa cô sao? b/án cho ai được? Nó lại cứ giữ ch/ặt, nếu ăn tr/ộm thì tính sao?' Tôi cúi đầu, ngồi xổm thích Định tặng ai thế?' Chiếc phải cỡ tuổi em. tôi, chỉ kéo váy: 'Mẹ... mẹ.' Lòng xuống: lại im Tôi nhân viên Hắn bỉ: 'Không đừng vào đây. X/ấu hổ!' 'Trả đây!' Hắn lại xông tới gi/ật, bỗng khóc to. Tôi mình thế?' Bé vẫn khóc. Tôi đành 'Chị cho nhé?' 'Đi nào.' Tôi định kéo nhưng tránh, chỉ lẽo theo sau. Tôi trả cho nhân viên, hắn cười nhạo: 'Trẻ con bệ/nh hoạn thì đừng dắt ra.' Tôi chụp lại số hiệu nhân viên: 'Nếu là thái độ vụ, khiếu nại anh.' bỏ mặc hắn gi/ận dữ dắt ra. Định hỏi thông tin người nhà thì bóng người vã tới. 'Tô Tô.' Nghe giọng quen, ngẩng lên kinh ngạc: Tố. Sao lại là anh? tôi, mày. Bé núp sau anh. Anh 'Bao nhiêu, chuyển khoản.' Tôi giơ mã QR: 'Tiền của tôi, lấy.' thích này, nói là tặng mẹ. mình trong cửa hàng nguy hiểm, lần sau anh coi chừng.' nhân viên, tối biết rồi. Cảm Tôi đầu định cửa hàng khác, gọi gi/ật: 'Tí nữa ăn trưa tôi, cô đi Tim đ/ập mạnh, quay lại anh đang bế 'Đi hay tùy Tôi Tố, biết anh biết gì nhưng... Anh đưa địa chỉ: giờ.' Xem giờ còn tiếng, đủ thời gian. 'Cảm 8 Tôi cho mẹ xong, phông đơn giản, quần jean, trang điểm nhẹ đến nhà hàng. tới, chưa đến. Thấy tôi, ngạc nhiên vui mừng vẫy tay: 'Nhiễm Nhiễm!' Tôi mỉm cười tiến 'Trác Nhiên.' Anh sáng rỡ: lại Tôi kể chuyện mời đi ăn, bừng tỉnh: tự kỷ, từ giao tiếp. Mẹ anh mất sống do anh chăm.' Mẹ mất? Tôi ngờ. đến sau, trong bữa ăn, chia sẻ nhiều sở thích chung. Kết thúc, đầy hứng 'Nhiễm Nhiễm, chúng ta nhiều điểm chung quá. Mai đặt sân tennis, cùng đi nhé.' Tôi Tố, anh đang tôi, khóe miệng nhếch cười châm biếm. Tim thắt 'Được thôi.' sau, tennis xanh đậm đến sáng rỡ chạy tới: 'Nhiễm Nhiễm hôm nay đẹp quá!' Tôi e thẹn: 'Anh rất đẹp trai.'