Tôi đầu vào, 'Bẩn.'
Lăng Tố khẽ nhếch mép, thích mà phải chịu đựng, thế mà biết sao?'
Tôi phắt lại, mắt sắc lẹm xoáy vào 'Lăng Tố! Dù biết gì đi Nhưng tôi, sẽ tha cho cậu!'
Lăng Tố tới, đột đặt tay lên đỉnh đầu tôi.
'Cần thiết thế sao? giống loại đó lắm à?'
Thang máy mở, ra đáp lời.
Mấy tháng sau đó, tháng nào đưa về nhà. Mẹ ta quý tôi.
Hai chúng cùng phố, ân cần chọn cho những bộ đồ phù hợp.
Nhân viên hàng còn bảo giống ruột hơn.
Bà cười ngậm miệng.
Cho đến khi gặp trung tâm mại.
Trịnh nhìn thấy đứng và toàn chấn động. Khi tới, ngón tay run run.
'Cô...cô lại ở đây?'
Mẹ tưởng ông ta liếc cảnh cáo rồi ngượng ngùng sang chúng Nhiễm, Nhiên, bác - tiên sinh. anh, trai và cháu.'
Tôi nhìn ông ta mặt trắng bệch, nở nụ cười rạng rỡ: 'Chào Trịnh.'
Trịnh mặt mét.
Trong lòng trào lên cảm giác đắc thắng tột độ.
Tối đó về nhà, ngoài dự đã đợi sẵn. Thấy tôi, ông ta xông tới.
'Đét!'
Một t/át nảy lửa giáng xuống má.
Đau, rát, bỏng.
Nhưng lạnh, lạnh thấu xươ/ng tủy.
Ông ta gào thét: 'Trịnh Nhiễm Mày muốn gì!!!'
Mẹ xô tới, ông ta ngã chúi: 'Trịnh Mày tao! Tao liều mạng mày!!!'
Trịnh đứng chịu đò/n, mắt rời tôi:
'Cảnh cáo Nhiễm Dừng ngay trò làm!
'Không thì trách tao!'
Ông ta xoay sầm cửa.
Tôi nghe câu dọa quen thuộc. Đúng cha con, còn giống nhau.
Mẹ đến Nhiễm đ/au không? Mẹ đ/á chườm nhé.'
Bà khóc nức nở: tại mẹ, tại dụng, bất tài mới để thế này.'
Tôi mẹ, tưởng mình đã hết nước mắt, nhưng lệ rơi.
'Mẹ yên tâm, bọn họ sẽ trả giá xứng đáng.'
'Nhiễm định làm gì? Đừng dại nghe con!' gật đầu: 'Vâng.'
Đêm khuya, lại ra ban công chườm Đang nhắm mắt, nghe động nhẹ.
Quay lại thì thấy Tố tiến nhìn vết má 'Sao thế? Bố à?'
Tôi bình thản: 'Ừ.'
Cậu xuống cầm đ/á: 'Đồ ngốc. mà tránh?'
Tôi ngẩng đầu 'Hắn càng đi/ên tiết, càng vui.'
Ánh mắt Tố sâu thẳm: 'Liệu đáng?'
Tôi tránh nhìn ấy: 'Rất đáng.'
12
Mẹ dẫn vào thân. Mọi đều biết 'con dâu tương lai'.
Tôi còn thêm vào group chat của họ.
Nhìn danh sách thành viên dày đặc, khóe miệng nhếch lên.
Những ngày sau, luồn lách khắp Nhiên.
Trác nhìn hai chúng gh/en tị: 'Mẹ chỉ chơi Nhiễm Nhiễm. trai quan trọng nữa à?'
Bà 'Con trai làm bằng áo khoác lông? Điểm tốt duy nhất của Nhiễm Nhiễm!'.
Khi chỉ hai đứa, càu nhàu: 'Dạo toàn ở anh. Ít thời gian cho anh quá.'
Tôi nhón hôn lên môi: 'Em làm thế vì chứ?'
Trong lòng Nhiên, nhe răng lạnh lùng.
Mở điện thoại, xem nhắn từ một cô - ảnh hẹn hò Nhiên. mối đầu của ta.
13
Tôi tư Nhiên: 'Dì ơi, mất rồi, dì tính đời sao? Một mình lắm.'
Bà 'Cũng nghĩ sợ Nhiên chấp nhận.'
Tôi hào hứng: 'Ai vậy ạ? Cho xem mặt giúp dì xem nào.'
Sau mấy tháng, đã mất cảnh giác.
Bà 'Còn không?'
Tôi vờ ngạc nhiên: 'Chú ấy đấy! Dì đưa ấy về đi, anh quen rồi sẽ thích ấy mà.'
Tôi ngập ngừng: 'Nhưng hình đã gia đình?'
Bà gật đầu: 'Có đấy, nhưng hôn rồi.'
Móng tay vào lòng bàn tay: 'Vậy thì tốt quá!'