1
Hứa Thê ngồi ở ghế phụ, nét mặt hơi tái nhợt. Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ kinh nguyệt của cô, bụng dưới đ/au quặn như bị x/é.
Cấn Bùi vừa lái xe vừa gọi điện, không nhận ra sự bất thường của cô. Trong lúc mơ màng, Hứa Thê nghe thấy anh đáp vài tiếng rồi cúp máy.
"Cấn Bùi..." Cô định nhờ anh đưa đến hiệu th/uốc m/ua th/uốc giảm đ/au.
Nhưng người đàn ông lạnh lùng ngắt lời: "Hứa Thê, anh phải đi đón người. Em xuống xe trước đi, lát nữa anh sẽ nhờ người đến đón."
Hứa Thê nhắm mắt, nén đ/au quay sang nhìn anh: "Đây là đường cao tốc, anh bảo em xuống xe?"
Cấn Bùi nghiêng người hôn lên trán cô, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: "Anh có việc gấp. Em xuống ở phía trước. Lâm Tử Dương cũng đang trên đường cao tốc này, khoảng mười phút nữa sẽ tới. Lúc đó em về trước với anh ấy."
Hứa Thê nhìn bạn trai. Dù vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như thường, nhưng tay trái gõ vào vô lăng nhanh hơn, vô tình lộ ra sự nóng vội.
Cô hít sâu, giọng mềm mỏng xen chút van nài: "Hôm nay là kỳ kinh nguyệt của em, bụng em đ/au lắm. Hơn nữa, đường cao tốc không được xuống xe, A Bùi à."
Cô không muốn tranh cãi lúc này. Với cơn đ/au quặn thắt này, xuống xe chưa chắc cô chịu nổi 10 phút.
Hứa Thê tưởng sẽ khiến Cấn Bùi mềm lòng, nhưng...
"Thôi, đừng làm quá." Ánh mắt dịu dàng trong mắt Cấn Bùi biến mất, rõ ràng đã hết kiên nhẫn.
Anh thậm chí không thèm nhìn cô, dừng xe ngay tại làn khẩn cấp.
Không khí trong xe ngột ngạt khiến Hứa Thê khó thở. Cô cúi mắt, khẽ hỏi: "Anh đi đón Phương Lê?"
Một lúc sau, anh thản nhiên đáp "Ừ", không màng cảm xúc của cô.
Tay Hứa Thê đặt trên bụng siết ch/ặt đến trắng bệch, r/un r/ẩy rồi mới từ từ buông ra.
Cô níu kéo thêm cũng vô nghĩa, van xin mà bị từ chối thật mất giá.
Trước khi xuống xe, lời cuối cô nói với anh: "Thật buồn cười, bạn trai tôi vứt tôi trên đường cao tốc để đi đón người phụ nữ khác."
2
Hai năm trước, trong lần Hứa Thê sang công ty bên A đối chiếu hợp đồng có sai sót.
Trên đường về, gót giày cao gót của cô bị kẹt vào nắp cống. Cô vặn cổ chân nhưng không rút giày ra được.
Giữa phố đông người qua lại, cô không muốn cởi giày dẫm chân trần xuống đất.
Đúng lúc Hứa Thê định chịu thua cởi giày, một bàn tay thon dài nắm lấy mắt cá chân cô, khẽ xoay gót giày rồi rút ra.
Từ góc nhìn của Hứa Thê, cô chỉ thấy đường nét quai hàm sắc sảo, sạch sẽ của người đàn ông.
Anh buông mắt cá chân cô đứng dậy, cười khẽ: "Chân con gái sao có thể dính đất?"
Gương mặt điển trai nở nụ cười pha chút ngạo nghễ.
Nắng chói chang, không khí ngột ngạt khiến người ta bực bội.
Nhưng Hứa Thê bỗng thấy xung quanh im ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đ/ập.
Giữa thời đại tình yêu ăn liền, lợi ích là trên hết, cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm sau, gặp lại anh trong phòng họp, cô mới biết anh là người phụ trách dự án của công ty bên A - Cấn Bùi.
Hai người tự nhiên đến với nhau. Thi thoảng anh nói vài lời ngọt ngào, rảnh rỗi thì đón cô tan làm.
Điều hơi khác thường là Cấn Bùi không chủ động đưa cô gặp bạn bè.
Gặp người quen trên đường, khi giới thiệu anh chỉ nói tên cô.
Nhưng Hứa Thê không bận tâm. Cô thích Cấn Bùi, những chi tiết nhỏ không cần để ý.
Hứa Thê lần đầu nghe tên Phương Lê vào đêm Giáng sinh năm ngoái.
Cấn Bùi tan làm sớm đón Hứa Thê về. Hai người m/ua chút nguyên liệu trong siêu thị rồi về nhà.
Khi Hứa Thê đang sơ chế cá chép trong bếp, Cấn Bùi bất ngờ ôm cô từ phía sau, cắn nhẹ tai cô rồi cười khàn: "Sao em đảm đang thế?"
Hứa Thê gi/ật mình, đứng không yên, mặt đỏ bừng đến cổ.
Cô cắn môi, quay lại nhìn anh, ánh mắt e thẹn lẫn chút mong đợi: "Vậy sao anh chưa cưới em về?"
Vừa dứt lời, Hứa Thê cảm nhận cơ thể anh khựng lại. Anh không đáp.
Không khí đột ngột lạnh tanh. Đúng lúc cô định đổi chủ đề, điện thoại Cấn Bùi reo.
Anh liếc điện thoại, nhìn Hứa Thê rồi quay ra ngoài nghe máy.
Có lẽ là trực giác, Hứa Thê mơ hồ cảm thấy người bên kia rất đặc biệt với anh.
Cô như bị m/a đưa lối, nhẹ nhàng bước ra khỏi bếp, lặng lẽ đứng bên tường.
Cô nghe thấy giọng anh dịu dàng chưa từng có: "Sao bụng đ/au đột ngột thế? Đến kỳ kinh nguyệt à? Có uống th/uốc chưa?"
Một lát sau, tốc độ nói của Cấn Bùi nhanh hơn, giọng đầy lo lắng: "Anh qua đón đi viện nhé, Lê Lê?"
Vừa nói anh vừa lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Quay lại, anh chạm mắt người phụ nữ vẫn cầm vá.
Không biết bên kia nói gì, Cấn Bùi cúp máy rồi cũng không đi nữa.
Lâu sau, tiếng nồi cơm điện chuyển sang chế độ hâm mới kéo Hứa Thê về thực tại.
"A, cơm chín rồi. Anh... anh ra ngoài nhỉ? Vậy... em đợi anh về ăn."
Cô muốn tỏ ra bình thường, giọng nói lại càng gượng gạo.
Nói xong, cô vội vã quay vào.
"Hứa Thê."
Hứa Thê dừng bước, không ngoảnh lại.
Anh nhìn bóng lưng cô, giọng trầm khàn vang lên: "Chỉ là một người bạn."
Sau này Hứa Thê mới biết câu nói này không chỉ nói với cô, mà còn như cảnh báo chính anh.
Hóa ra anh và Phương Lê là bạn thời thơ ấu, hóa ra anh thích Phương Lê tám năm trời, hóa ra Phương Lê đã lấy người khác.
Tất cả đều do một hôm anh say, cô nhìn thấy tin nhắn giữa anh và Phương Lê mà biết được.