Mẹ nhìn "Ôi gia!"

Bố vàng phụ nghỉ đi, bố đóng cửa siêu thị, chúng ta bám vào nhé?"

Tôi gật đầu, "Được đấy!"

Tôi sớm muốn hai họ vậy rồi.

Bố "Đùa thôi, vậy bố ki/ếm tiền, hậu thuẫn đúng không?"

Mẹ gật đầu theo.

Lòng cảm khôn tả, nhìn bố mẹ, "Bố ơi, từ giờ trở đừng vất vả lo."

Mẹ hớn hở gật đầu, bố thì "Chỉ vui rồi."

Lời bố nói sai, còn chưa tỉnh nghe thấy tiếng lóc thảm bên ngoài.

Tôi mắt nhắm mắt mở dậy, thấy trong phòng khách, ngồi ghế khóc.

Thấy ra, đứng dậy, "Tiểu à, thằng khốn Trần đó, muốn chia với nhà một đồng tiền chia đưa..."

"Con nhất định nghỉ việc, sao thể dùng Rõ ràng thằng nhà cứ đóng vai đồ tồi..."

Tôi một cái, "Trần tối qua nói với rồi, nữa."

sững ngờ thế.

Rồi bắt đầu lóc ầm ĩ.

Tôi chẳng thèm ý, vệ sinh cá nhân, bố không.

Bố sáng, chạy tới, "Tiểu à, giỏi thế, công ty mở to chắn thể ki/ếm một công tốt chứ?"

Tôi cắn một miếng "Được chứ, họ ứng tuyển được."

"Tiểu Chân, nói khách sáo rồi, chủ rồi, họ làm, còn cần gì ứng tuyển nữa?"

Tôi túc gật đầu, "Tất nhiên rồi, đâu chủ nhất, nói cổ với khác, vào, cổ sẽ ch/ửi đấy."

Dì bĩu "Vậy thì bản lĩnh chẳng gì."

Tôi gật đầu, "Đúng bản đường bình an nhé, tiễn."

Dì thấy lập tức gi/ận, "Tiểu con, bề con, nói với thế, dục!"

Tôi gi/ận, cười "Sáng sớm chạy nhà ta nghĩ dù dục tốt hơn dì."

ngờ dám nói thế, "Con... cái này..."

Tôi nhún vai, "Dì rảnh thì về an ủi họ thất tình đi, dù sao muốn chiếm tiện họ hàng tuyệt đối thể được."

Dì thấy cứng rắn thế, hết sang nhìn "Thục Phân à, chị mình sao? Hồi chị còn bế nó đó, sao giờ rồi đối với mình này?"

Mẹ biết nói sao, chỉ biết nhìn giả khóc.

Tôi thừng đáp trả, "Hồi bế một cái lên báo đáp trả ơn à? hồi quần áo nhà con? Đồ vặt họ hết, hết hạn mới ăn, bị tiêu chảy, và dượng còn heo rừng biết cám."

Dì nhìn thể tin nổi.

Tôi tiếp tục, "Còn hồi cấp hai phố, nhà gần chỗ thế, ngủ một đêm, dù ngủ dưới đất?"

"Lời nói với dượng tưởng nghe thấy sao? nghỉ ngơi tốt, tốt nhất thất bại, đoạt giải, với dì."

Mặt đột nhiên biến sắc, tin nổi nhìn rồi nhìn dì, "Tiểu Chân, sao nói với này?"

Tôi "Mẹ ơi, coi thân, khó chịu lắm."

Mẹ gi/ận chỉ vào dì, "Chị, chị quá đáng!"

"Tôi còn chị này nữa!"

Nói xong, đứng dậy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Tôi tiếp tục thèm lóc vài câu, dường mất khán giả nên đành dậm chân rồi bỏ đi.

Bố nhìn giơ ngón cái lên khen.

Tưởng chừng kết thúc, ngờ vẫn chịu buông tha.

trước khi tái sinh, Miêu, giúp theo dõi từng hành dì.

Quả nhiên, Miêu phát manh mối.

ngày rình rập gần nhà sát từng hành gia đình tôi.

Tôi than thở với Miêu tối đó, Miêu hiểu rõ, WeChat nhắc lẽ ấp ủ âm mưu gì đấy.

Cách một bố họp lớp, khi địa điểm, lái xe trước thăm dò.

Đến nơi, nhiên tốt.

Chủ khách sạn này lớp trưởng bạn cùng lớp bố, gọi ông Phùng.

Chú Phùng biết thân phận lập nhìn bằng mắt khác.

Và nói rằng này thể nhiều.

Tôi liền nhân tiện nói rõ mục đích chuyến đi, Phùng phòng riêng, phòng riêng, khách sạn, và giúp bố đỡ nhiều hơn.

Chú Phùng nói nhỏ, nhất định giúp được.

Mọi sắp xếp xuôi, gọi vài món ăn, rồi gọi điện mẹ, lập gác ngay khách sạn.

Mẹ luôn tâm nhất, nghe chuyện, lập bắt taxi khách sạn.

"Tiểu Chân, sao vậy? Có gì xảy sao?"

Tôi lắc đầu, kéo ngồi xuống tầng một, "Con gọi vài món, hai mình vừa vừa xem kịch."

Mẹ m/ù mờ, "Rốt cuộc gì?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
7
MÙI TIỀN Chương 9
Quy Môn Chương 15