Bố mẹ hứa hẹn nhiều lần, chỉ cần gặp một lần là được.

Sáng hôm sau, tôi đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn, vì không để tâm nên cũng chẳng trang điểm gì, mặc đồ bình thường để mặt mộc mà đi.

Tới nơi, tôi từ xa nhìn thấy, cảm thấy đối tượng hẹn hò đó có vẻ quen quen.

Đúng lúc đó, người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, vẫy tay chào tôi, "Cô Tống!"

Là anh ta?

Đây không phải là người đàn ông đã nhắc tôi chú ý trong đám cưới của anh họ sao?

Tôi đi tới ngồi xuống, nhìn người đàn ông đó, "Sao lại là anh vậy? Bố tôi nói nhà anh làm bất động sản, rất giàu."

Thật không ngờ được!

Vốn tưởng là một chàng trai chất phác.

Nhưng tôi lại nghĩ, nếu thật sự chất phác, dì cũng chẳng để mắt tới, mãi muốn giới thiệu em họ gái cho anh quen biết.

Người đàn ông đối diện nở nụ cười, khá đẹp trai.

"Chào cô Tống, tôi tên là Lam Trúc, bố tôi đúng là làm bất động sản, nhưng tôi không phải kẻ sống dựa vào bố mẹ, bản thân tôi cũng có sự nghiệp riêng."

Nói rồi, đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

Tôi cầm lên xem, "Lam Trúc?"

Nghe như tên con gái vậy.

Tuy nhiên...

Tôi cầm danh thiếp cười nhìn anh, "Cái tên này của anh, nghe qua có vẻ giống nam chính!"

Lam Trúc rõ ràng sững sờ, sau đó cảm thán nói: "Biệt danh của tôi từ nhỏ đến lớn đều là 'lợn lười', cô là người đầu tiên nhìn thấy tên tôi mà không đặt biệt danh cho tôi."

Tôi nhìn anh ta gãi đầu có chút ngại ngùng, không nhịn được thấy thương.

Chàng trai đáng yêu.

"Không sao, chắc anh cũng bị nhà ép đi hẹn hò, lúc tới đây tôi còn nghĩ cách qua mặt, giờ biết là người quen rồi, dễ xử lý hơn nhiều."

"Anh về nói với nhà là tôi không được, tôi về nói anh không được, thế là cả hai chúng ta đều hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?"

Tôi cầm túi xách định đi.

Lam Trúc vội vàng đuổi theo, "Cô Tống, không phải vậy đâu."

"Sau đám cưới, tôi đã tìm mọi cách dò hỏi nhà cô, c/ầu x/in bố tôi nhờ người quen của bố mẹ cô, muốn làm quen với cô."

Tôi hơi ngạc nhiên.

Lam Trúc tiếp tục, "Cô nói tên tôi nghe giống nam chính, không biết có thể không, cho tôi một cơ hội, làm nam chính cuộc đời cô?"

Thật lòng mà nói không gh/ét anh ta lắm, vậy thì...

Tôi quay lại nhìn anh, cười nói, "Xem biểu hiện của anh đấy!"

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm