Nhưng vài chữ ngủi lòng bàn tay đẫm mồ Dù biết phương tin nhắn, trái tim vẫn đ/ập thình thịch ngừng.
Avatar diện nhấp hai lần.
Từ màu chuyển thành màu rực rỡ.
Từ trạng thái offline chuyển sang online.
Biểu tượng 'đang tin' hiện lên.
Bách gửi hai chữ ngủi:
『Cảm ơn.』
『Em nghe thấy không?』
Tôi đờ người, chưa từng nghĩ anh ấy đọc dòng tâm sự này, hồi đáp tôi.
Đợi màn hình hẳn, mới vội gõ phím, suy nghĩ mãi mới trả lời: nghe thấy nơi đều vang ca khúc của Chúc anh.』
Cậu bàn nào trở thành huyền âm nhạc, lòng vui cho anh, chúc anh rực sáng gấm hoa.
Khung chat hiện báo phương nhập tin'.
Tôi chờ đợi hồi lâu.
Cuối hai chữ:
Bách nói: 『Ngủ ngon.』
Tự nhủ mình quả biết cách trò chuyện.
Nhưng cũng mừng, thương tr/ộm nhớ, lời chúc ngủ ngon.
5
Tôi cất poster album của Bách mẹ giúp dọn dẹp: lúc buông bỏ con.』
Tôi khẽ gật đầu.
Mẹ ra cũng là của Bách nhưng hồi cấp ba gặp anh bà hiểu rõ đuổi sao, mà là yêu nguyên con Bách thuở ban đầu.
Mẹ tay, lát mới khẽ nói: 『Cô ấy trông xinh đấy.』
Bà Nhi, sáng nay xem video đoán tình cảm của Bách cô ta, dò xem khóc không. Người ảnh thời cấp ba của Nhi. Cô học chúng tôi, khóa dưới Bách là tiểu muội.
Mọi đều khớp hình mẫu đầu của Bách cư dân mạng bới tỉ mỉ khẳng định mình 'hạnh ngất ngây'.
Tôi lặng rất lâu, nhìn bức ảnh thời trung học của do phóng viên - đó là ảnh chụp trên sân khấu đêm văn nghệ lớp dẫn chương trình, cô là Bách ngồi bên đàn dương cầm.
Hào quang rực rỡ.
Đến cả cũng thừa họ xứng đôi.
6
Tin tình cảm giữa Bách khiến Thanh Lan nổi đình đám. Là mái của cả dịp kỷ niệm 100 thành lập, tiếng của Bách quảng bá, lượt quan tâm leo top tìm ki/ếm.
Nhà gửi mời cựu học sinh.
Tôi cũng tham dự.
Tôi chẳng luyến gì Thanh Lan, thứ khiến ngoảnh là Bách mà thôi.
Nhưng vì Bách cũng mặt, cần nhân cơ hội gặp anh trả thứ n/ợ.
Mẹ lấy ngăn tủ đầu giường chiếc hộp sắt, cẩn thận rút ra cuốn sổ kiệm đưa cho tôi. Hai mẹ con thu nhập cao, dành dụm số khá vả, nhưng cũng tương đương giá chiếc trợ Bách tặng xưa.
Nhân dịp lễ kỷ niệm trả cho anh ấy vừa vặn, làm mất thời gian của anh.
Tôi cầm cuốn sổ, lòng bâng khuâng.
Sắp gặp Bách rồi...
7
Nhưng ngờ, kỷ niệm 100 Thanh Lan, cổng.
Phóng viên chất đầy ảnh chực chờ trước cổng bảo vệ ngăn cách xa, cảnh sát túc trực ở ngã tư, mỗi cựu học sinh muốn đều qua tra nghiêm ngặt, sợ lọt phóng viên hay cuồ/ng.
Tôi vượt qua vì chưa mời.
Tôi móc đủ loại giấy tờ học sinh trong túi, gọi cho giáo viên chủ nhiệm nghỉ hưu minh oan, giải thích khô cả cổ thì bảo vệ nhìn chiếc trợ trên tai tôi, đột nhiên sáng sắp nào hắn đẩy cái, quay sang đón khác.
Tôi ngã, tiếng ảnh lách cách vang xung quanh.
Không hiểu cứ sao thảm đỏ.
Nhưng đứng vững quay lại, mới ra đó sự là sao.
Lâm vệ hộ tống, đôi sảo râm lấp.
Gương cô nay đầy trên热搜, vừa xuất hiện là bảo vệ ra ngay, chẳng cần xuất trình mời cũng đường thoáng.
Tôi mặt, lặng lẽ đợi đoàn qua.
Lâm bỗng ngang qua tôi. ngẩn ngẩng đầu lên, ánh cô ở đôi tai tôi, chuyển gương tôi, khẽ gi/ật mình mới ra, đôi sảo đầy tính công kích.
Lâm cười khẽ: là Thanh Lan chúng tôi, khuyết tật đâu, đừng nhầm đường nhé?』
Tôi sửng to mắt, đỏ bừng.
Bảo vệ cười ha hả, vỗ ng/ực đảm bảo: 『Cô yên tâm, chúng soát tốt lắm, tạp nhạp lọt đâu.』
Thực ra kỳ thị thế đầu.
Chỉ là này, nỗi tủi càng thêm đậm.
Khiến đứng vững, nhưng phản bác, biết gằm mặt.
Nhưng đột nhiên, Nhi, chiếc xe đen bóng lặng lẽ lại, xe từ hạ xuống, khuôn lạnh lùng phái. Chưa từng nghĩ cuộc tái ngộ Bách diễn ra trong tình cảnh rối thế này.
Ít nhất nên là trí vậy.
Tôi vội mặt.
Nhưng muộn.
『Ôn Ninh.』Bách gọi tên tôi, giọng nhẹ nhàng.
Đó là câu đầu tiên của anh.
Phóng viên phát hiện ra anh, đèn flash lóe giữa ban đám tái hợp long trọng.
『Lâu gặp. Bạn bàn.』Từng chữ rõ ràng.
Đó là câu thứ hai của anh.