Gia đình người, bố m/ua 10 cua, khi hấp chín bày bàn chỉ con.
Bà rất nhiên gắp một trống trơn như một đùa.
Chưa mếu máo tủi thân, về muộn tới, dùng đũa gắp đưa tôi.
Rồi bà: "Tuổi ăn gạch đây cầm lấy càng gặm."
1
Tôi giống về ngoại hình, tính cách mềm mỏng như ngoại.
Mỗi khi bị b/ắt n/ạt khóc lóc về nhà, thường thở dài sao di truyền tính cách từ ngoại.
"Kỳ Kỳ sợ, dạy nhé, b/ắt n/ạt thì chim nó, gái b/ắt n/ạt thì đ/ấm ng/ực nó, đảm hiệu nghiệm."
Mẹ xổm trước mặt tôi, kiên nhẫn dạy cách trả th/ù chuẩn x/á/c.
Bố bên cạnh khép ch/ặt đùi lâu viện cớ nghiện th/uốc ban công.
Tôi ngơ ngác lòng thắc sao khuôn mặt dịu thế một câu tiếng "đ*t".
Cho đến khi thấy ngoại rư/ợu nhau toàn nh.ạy cả.m.
Tôi mới biết, một từ gọi "tính cách di truyền".
Mẹ bất cái tính mềm yếu cứng cỏi nổi của tôi, luôn thở dài bố rằng ki/ếm một chàng Sơn Đông một mét chín vệ tôi.
May thay sinh đã bù đắp điều này, mới gần tuổi đã một mét bốn, lai chắc chắn thành chàng lưỡng.
Nhưng nghịch ngợm hiếu động, bố công nhiều, gian quản nó, tính nết mềm yếu, chẳng sợ.
Lúc quê tiếng, rảnh rỗi gian trông cháu, chủ động dọn đến cùng.
Bố nghĩ đây cơ hội tốt gắn kết tình từ chối.
Thế khi bảy tuổi rưỡi, mười hai tuổi, thức sống chung tôi.
Tôi về bà, vài ngày quê mỗi dịp Tết, hầu như chẳng gặp.
Nhưng bố rất cuộc đời bà, vất vả lắm, yêu quý bà.
Vì thế rất mong đến.
Nhưng đã thất vọng...
"Cái gì thế này, phòng của Kỳ Kỳ Long Long sao chênh lệch thế!"
Vừa nhà, chưa đặt xuống, đã khoanh một vòng quanh nhà, chỉ phòng hỏi bố:
"Con bé gái cần phòng thế xem kìa Long Long thiệt thòi quá..."
Nói xổm hỏi đang nghịch quả bóng: "Có muốn phòng không?"
Em chỉ liếc một cái kéo chạy ngoài:
"Con hẹn bạn bóng rồi, bố tiếp đi!"
Câu khiến tức người.
Từ xa vẫn nghe nhà rằng dạy hư hỏng.
"Chị khôn nhé, quan tâm nữa, chưa."
Trong cửa hàng, m/ua một que kem, bẻ đưa tôi: "Già trọng nam kh/inh nữ, hiểu chuyện."
Tôi cầm que kem húp một trả lời mãi mới ấp úng: "Bà mà, chắc quá đáng đâu."
"Thôi được, mắt kẻo b/án vui vẻ hỏi giá cả hợp không."
Em thở dài bất lực, ngang giơ véo mũi tôi: "Đồ hoa trắng ngốc nghếch."
"Á chán! vô lễ thế, dám véo mũi chị!"
Dưới ánh tức gi/ận đuổi theo em, cười tránh ra.
Tôi tưởng phòng chỉ tình tiết nhỏ, ngờ đó đầu cuộc đời này.
2
Chuyện phòng bị cười lạnh lẽo bỏ qua, mặc nhà viện dẫn đủ thứ do kiểu quê mùa, đều vô ích.
Mẹ nghe quan tâm, bố vợ kinh niên càng thể đồng ý.
Còn nó đứng đã hiếu thảo lắm rồi.
Trừ tôi.
Những ngày đó thuận mắt chút nào, dám trước mặt bố chỉ lén kéo gái quê tuổi trâu tuổi cày ruộng, học hết cấp hai về quê ruộng bà.
Khiến đêm liền gặp á/c mộng, toàn thấy trâu bò đuổi hỏi sao chưa c/ắt cỏ ăn.
Em thấy tiều tụy lâu ngày, hỏi sao thế.
Tôi quá ra.
Nó chỉ đêm đến lẻn phòng m/a q/uỷ, khiến ngã đ/au mông, đưa viện chụp nắn xươ/ng ngay đêm đó.
Trước khi bị bố đò/n phương, phòng tôi, xổm bên giường nói:
"Chị này, thà đêm gặp á/c dám em, thôi từ giờ nữa, gái đi."
"Nhanh, gọi một tiếng vui."
Chưa mặt đen xì mở cửa túm nó lôi chỉ nghe thấy giọng nữ chói thét:
"Thằng nhãi ranh, ngày càng gan, trước hại ngã, gọi anh."
"Không coi chừng, vài bữa nữa dám đứng đầu đái bố à!!!"
Xong tiếng đét đét, rất kiên cường khóc lấy một tiếng, thậm chí vài thách thức bố: "Chẳng đ/au tí nào."
Thế bố xắn trận.
Tôi núp cửa lần định đều bị phất đuổi về.
Nó khẩu đ/au đâu. Chị nhúng kẻo phù thủy già kia về h/ận chị, trêu chọc chị.]
Tôi gật đầu khóc, lâu vẫn được, chạy hết đầu đuôi bố nghe.