「Từ ngày mai trở đi, cô ấy nữa.」
Giọng nói đột vang lên.
Quản lý sững sờ, thưa tổng giám đốc Lục, thông báo bộ thủ tục tiểu thư Lâm.」
Tôi nhìn về phía người vừa bước ra văn phòng.
Xem ra đã rõ đầu đuôi chuyện.
Chỉ ngờ anh rằng người tôi!
Tại sao thật rõ rành trước mắt, vậy mọi người đều bao che kẻ h/ãm h/ại?!
Xem ra tập đoàn đáng ở nữa!
Tôi cắn răng kìm nén mắt, nói lời nào đầu thu dọn đồ đạc.
Bỗng giữ lại.
「Không, ý cô ấy sắp với thời gian tới lẽ xin dài chuẩn đám cưới.」
「Còn thủ tục hay không——」
Lục quản lý sang khóe môi nhếch lên nụ nhẹ, 「——điều thuộc vào sau hôn, tiểu thư Lâm về hay tiếp tục ở tập đoàn bên cạnh tôi.」
04
Thôi giờ bờ phá sản.
Nhưng lúc nói ra thật rất tạo thế.
Đón nhận kinh ngạc mọi người, nỗi bực tức trong tiêu tan hơn một nửa.
Còn kia...
Tôi nhìn Lisa với vẻ mặt coi.
Cứ chờ đấy.
Kẻ ti tiện thu.
Tôi nhẹ áo Cẩm, tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện về sắp đặt.
Bỗng thấy anh lạnh lẽo, 「Lisa, tập đoàn tuy coi năng lực, nhưng viên phẩm tồi tệ, hãy bộ thủ tục đi.」
Thôi được, đối tượng sắp đặt lai đã trả th/ù, tròn coi như chính trả th/ù vậy.
Chút bất cuối cùng trong tan biến.
Trong hằn học Lisa, khoác ty.
Đến quán phê vẻ, cởi nói chuyện với Cẩm.
Nếu nói cưới món sính lễ trăm triệu.
Vậy Cẩm?
Tại sao anh cưới một tiểu thư sa sút như tôi?
「Phía giục gấp.」
À, thì ra đối với đi/ên cuồ/ng cưới.
Tôi nghĩ hình ảnh phu hôm đó sắng "gả" con trai, thời thấy rất lý.
Thế vui vẻ quyết định, 「Được! Vậy cứ thế Chúng mỗi người lấy thứ cần, bây giờ đăng ký luôn!」
Tôi sợ h/ận, vội vàng anh giấy đăng ký trước.
Khi cầm cuốn đỏ nhỏ, thực yên ổn.
Tôi thở phào, mỉm với Cẩm, 「Tổng giám đốc Lục, tác vui vẻ nhé!」
「Ừ」, khẽ gật đầu, 「Vậy đồ phu nào đến?」
Phu... phu nhân?
「Tổng giám đốc nhập vai thật」, gượng, 「À, cái đồ đâu? Chúng đâu sống chung.」
「Không sống chung sao hiện vợ cưới?」 mặt lạnh như tiền, vẻ mặt hoàng.
Hình như lý.
Tôi cắn răng, 「Vậy được.」
Anh cúi nhìn đồng hồ tay, 「Thời gian bảo tài xế đưa xem trước. Tôi việc, về đã.」
... Quả danh kẻ cuồ/ng anh.
Tiễn taxi rồi, chui vào xe sang rộng rãi riêng tài xế đưa "nhà mới" anh nói.
Chỉ ngờ "nhà mới" anh nói đúng nghĩa đen mới, toanh.
Căn hộ vừa hoàn thiện nội thất.
Căn quá lớn.
Hai phòng ngủ, hai phòng sách.
Nội thất tinh, vết sinh hoạt.
Dù rộng rãi bằng biệt thự lớn, nhưng bù tinh ấm cúng, rất thích hai người ở.
Còn hơn phòng trọ nhỏ ở bây giờ gấp bội.
Nếu tin tưởng vào phẩm Cẩm, đã ngờ đây nơi anh chuẩn "kim ốc tàng kiều", ngọt bên tình rồi.
Thôi được, sao giờ lọt vào tôi.
Tôi thoải mái lăn giường lớn.
Lâu ngủ giường thoải mái thế, ý đã thiếp đi.
Tỉnh thì đã tối.
Lục ngồi phòng khách đọc sách, tiếng bước ra liền ngẩng đầu, 「Tỉnh à?」
Ngày đầu hôn, vẫn bên cạnh thêm người.
Tôi xoa xoa mái tóc, cố nhớ "người vợ" gì.
Một lúc sau, 「Xin lỗi tổng giám đốc biết nấu ăn, thì chúng ta... gọi đồ ăn.」
Lục vẻ ngạc chút nào, 「Không sao, anh đã thuê người giúp theo giờ nấu ăn và dọn dẹp sau này, lo.」
Anh đứng dậy, chỉnh vạt, 「Nhưng tối về ăn cơm tiện gặp họ.」
Tôi phản đối, nhìn bộ đồ ép nhăn nhúm người, thấy xử.
Hành lý lẽ nào mặc thế gặp cha họ Lục?
Lục dường như nhận ra bối 「Trong áo mấy váy dạ hội, vào.」
「Trong áo?」 Tôi chợt giác, 「Chẳng lẽ từng ở?」
Lục vậy dừng lại, 「Không, anh thuê người hôm qua.」
Ồ, vậy thì tốt.
Tôi buông lỏng giác, áo.
Nhìn thấy áo chất đầy trong tủ, gi/ật mình.
Đây mấy anh nói... sao?
Tôi lướt qua vài cái, phát hiện anh thậm chí cả size cùng một kiểu dáng.
Chẳng lẽ anh "vét sạch" cửa hàng trang nào đó?
Đúng là·kẻ giàu biết tiền.
Vừa đồ, vừa xót dạ tiền anh phí.
Số tiền lấp đầy một phần thâm ty.
Thế đồ xong, cửa phòng, đầu tiên nói với là:
「M/ua rất tốt, sau đừng nhé...」
05
Tôi theo về dinh thự họ gặp mẹ.
Xe trước biệt thự, nhớ không, quà.
Lập tức bảo xe lại.