「Đấu trai tôi, ai trả sẽ được ưu tiên xem xét.」

Cổ tay ch/ặt, mặt lạnh tiền.

「Về nhà.」

Từ cuối, thèm liếc mấy gái kia.

Sau này, thân Thanh nói:

「Anh trai cậu gái đi/ên cuồ/ng, hàn dính cậu ấy.」

Lúc về trời hơi lạnh.

Từ dùng áo bọc lấy tôi, còn thì lảm nhảm kể chuyện vui ngày.

Con phố yên tĩnh vọng của tôi.

「Anh ơi, không…

「Anh ơi, đoán xem chuyện gì?」

Trong màn đêm, dài, tâm.

Bình yên khi tốt nghiệp ba.

4

Tôi ngoài học thạc sĩ, ngoài nghiệp.

Cùng cách xa nhau.

Tôi đôi ba mối tình, giờ phiền.

Lúc tình, khổ tột cùng.

Anh đất tôi.

Nhìn khoảnh khắc ấy, mới hiểu, mỗi mối tình của đều vô thức đem so sánh anh.

「Từ trai nhé.」Nói xong liền hối h/ận.

「Em thô…」

「Được.」

Một chữ c/ắt tôi.

Anh thành yêu.

「Vậy, đừng bố mẹ nhé.」

「Tại sao?」

「Thử trước đã, cuối cùng…」

Anh đưa tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa ngón nhẫn của tôi.

Chính vị trí nhẫn cưới.

Anh mở đầy mong đợi.

「Vi hôm nay mới chỉ bắt của chúng ta.」

Tôi hơi áy chủ động ôm kết thúc chủ đề.

Tôi chắc anh, hẳn thích tôi.

Chẳng lâu sau, - 20 của - tan giấc mơ tôi.

「Tống Vi buông tha ấy bảo vệ trả hết n/ợ mẹ sao?」

「Cô gì thế!」

「Đừng vờ nữa, dùng ơn c/ứu mạng của mẹ trói buộc ấy đủ sao, sao còn bắt ấy đ/á/nh đổi đời?」

Đầu óc trống rỗng.

Gượng gạo hỏi ta.

「Từ chuyện này?」

「Không thì sao? Chúng quen từ tuổi teen, chờ ấy năm, cùng xem váy cưới, chi tiết cưới. Cô lần nữa trói buộc ấy.」

vừa khóc vừa lôi điện thoại ra.

Là lịch sử chat giữa ấy.

【Tô Hiểu, đón xem nhẫn kim cương.】

【Vâng. Biểu trái tim.】

【Chi tiết còn vài vấn đề, em, hai đứa lại.】

【Hợp đồng mấy chục triệu cẩn thận thế.】

【Vì quan tâm!】

Vì quan tâm!

Bao nay, quen sự nuông chiều, cưng chiều dành tôi.

Nhưng giờ ý xúc của anh!

Ngây thơ nghĩ thì ắt tôi, còn dùng mối tình tạo trói buộc anh.

Tôi chia tay và về nước, trả do anh.

Ai ngờ quay về.

Giờ còn ngồi đối diện tôi.

5

「Chia tay em.」

Hai tháng trước, đây thoại của tôi.

Đêm khổ vô cùng.

Cứ nghĩ thuộc về phụ nữ khác.

Cứ nghĩ Hiểu.

「Hai à? Yêu say đắm chưa?

「Chỉ danh gái, ấy đối xử gái.」

Tôi được nuông chiều từ nhỏ, gì muốn mà được.

Sao có được trọn Chi!

Càng nghĩ ức.

Tôi nhất tin!

Tôi uống rất nhiều rư/ợu, chủ động hơn.

Khi anh, định đẩy ra.

「Anh ơi, đừng đẩy em.」

Nước lăn dài má tôi.

Ánh ngập thương.

Rồi nụ ngày cuồ/ng nhiệt, cuồ/ng nhiệt khiến ngạt thở.

Chúng hoang đường đêm.

tôi, chúng hợp hoàn hảo.

Tôi ngủ anh.

Trời sáng, chuồn mất.

Nhưng, có mạng người!

6

Mạng chuyện trong nhà vậy.

Không ngột ngạt, nín dám thở, nghẹt mức thiếu oxy.

Mẹ ngồi bên giường.

Bà sợ trầm sợ bà dùng vũ lực.

Một lúc, địch động động, cục diện giằng co.

Môi mấp máy mấy lần, đều dùng ngăn lại.

Tôi nhìn đáng thương, nhỏ sâu răng còn thèm kẹo xin anh.

Tôi biết, nổi của tôi, dùng luôn hiệu nghiệm.

Lần thua, dài, cúi đầu.

Lòng chua xót.

Sợ thốt chấn động, nhận hết bố mẹ.

Càng sợ vì đứa bé mà đ/á/nh tình đích thực đời.

Bố dượng nhìn hết cái cái khác.

Nếu thành d/ao, hẳn thành cái rây.

Tôi áy náy ch*t cứ giác ông thấu suốt mọi chuyện.

Kết quả vừa mở miệng, lo xa.

「Mày trước khi ngoài thế Mày chăm gái kiểu à? Vi Vi ở ngay trước mày mà thiệt lớn thế!」

Cải nhà heo phá, được heo, đành trách kẻ trông vườn nổi.

Ông hoe.

「Lỗi của con, trách nhiệm!」

Từ chắc nịch.

Tôi uống giường che sự bối rối, ngụm sặc phổi.

Từ cuống quýt lau mặt tôi, vỗ nhẹ lưng giúp thông khí.

Tay bóp mạnh eo anh.

Để mày bậy!

Anh hiểu cơn của tôi, liền bổ sung.

「Nếu Vi Vi muốn sinh, ghi tên đưa bé ra ngoài, Vi Vi theo đuổi cuộc sống muốn.」

Mẹ bốp cái, đ/á/nh đùi Chi.

Khiến lông mày nhíu lại.

Mẹ nghiến răng.

「Nói bậy gì thế! Biết mày nuông nó từ nhỏ, phải có giới hạn! Mang theo đứa bé lỉnh kỉnh, gái nào thèm lấy mày!」

Chẳng thương anh? Gi/ận tôi? Hay tay đ/au.

Bà cụ nhỏ nghẹn ngào, hoe.

Từ nắm tay mẹ tôi.

「Con nhắc vụng về, đời ai thích.」

Giọng vọng, đen mực cúi xuống, chú thỏ thương.

Lòng chua xót.

Đều tại rư/ợu dám liều.

Thầm nhủ dối, có thích anh, lỡ anh.

「Con phẫu thuật vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

một quả dâu tây

Chương 7
Con gái ở nước ngoài gửi cho tôi một thùng dâu tây nghe nói rất đắt. Tôi vui vẻ rửa ba lần bằng nước muối theo lời dặn của con bé, đang định ăn thì đứa cháu trai chưa đầy tuổi khóc oà. Khi cho cháu bú xong trở ra, những quả dâu trên bàn trà chỉ còn trơ lại mấy chiếc lá. Ông chồng 35 năm chung sống trách tôi bất cẩn dùng rổ thủng đựng dâu. "Chẳng hiểu cả ngày bà làm cái gì, nhìn nước đổ đầy bàn này kìa". Cậu con trai nuốt nốt miếng dâu cuối cùng, mải mê chơi điện tử không ngẩng đầu: "Mẹ ơi dâu này ngon lắm, mẹ hỏi chị xem mua ở đâu đi, con muốn mua cho Kiều Kiều. Dạo này nó làm vất vả, con phải chiều nó chút". Nhìn vũng nước loang trên mặt bàn, tôi chợt thấy cuộc sống này thật vô vị. Tôi quay đầu gọi điện hỏi con gái: "Cái visa con nói với mẹ hồi trước, giờ làm được không?" Sau này, con gái đăng video tôi hái những trái dâu to ở nước ngoài, nụ cười trẻ ra chục tuổi. Hai cha con họ đỏ mắt. "Chỉ là mấy trái dâu thôi mà, sao không về nữa?"
Hiện đại
Gia Đình
Nữ Cường
0
Trao Hơi Ấm Chương 9