Tình Lãng Mạn Nơi Quán Bar

Chương 5

09/06/2025 08:16

Tống Trầm đối với tôi mà nói, là một ngôi sao dẫn đường.

Khoảng thời gian anh ấy rơi xuống vực sâu, cũng là lúc tôi tự nghi ngờ bản thân nhất.

Vì không theo kịp tiến độ của giáo viên, tôi thường xuyên cảm thấy kiệt sức.

Thêm vào đó là việc tăng cân và nổi mụn ở tuổi dậy thì.

Thành tích học tập của tôi cũng theo tâm trạng mà lao dốc.

Lúc đó, tôi đã định bỏ thi đại học rồi.

Là Tống Trầm đã cho tôi thấy hy vọng.

Anh ấy quay lại trường học, một lần nữa chiếm lĩnh bảng vàng, dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Tâm thái của anh ấy khiến tôi cảm thấy hổ thẹn.

Anh ấy giống như sao mai trong đêm tối, chỉ cần đứng đó thôi, đã tự tỏa ra ánh sáng.

Vì vậy, việc thích Tống Trầm, tôi cảm thấy là chuyện hết sức tự nhiên.

...

Tôi chưa nằm vùi được bao lâu thì điện thoại của mẹ đã gọi tới.

"Con để chìa khóa căn nhà ở Tây Bình đâu rồi?" Giọng mẹ vang lên khiến tôi tỉnh táo hẳn.

"Sao thế ạ?"

"Nhà đó cho thuê rồi, mẹ phải đưa chìa khóa cho người ta chứ!"

Tôi bật dậy khỏi giường: "Con đã bảo rồi mà! Đừng vội cho thuê, bạn con có thể sẽ thuê mà!"

Mẹ ngập ngừng: "Thế bây giờ tính sao? Cậu thanh niên trả giá cao, mẹ đã đồng ý rồi."

Tôi: "Đợi con đến đã."

Tôi cầm chìa khóa hối hả chạy đến phố Tây Bình.

Rồi đứng sững người trước mặt Tống Trầm đang đợi trước nhà.

15

"Căn nhà xem qua rồi, thực sự không tồi."

Tống Trầm giơ tay ra trước mặt tôi: "Vậy, chìa khóa đâu?"

Tôi cứng đờ đưa chìa khóa cho anh, rồi kéo mẹ ra một góc.

"Mẹ, mẹ lấy của người ta bao nhiêu tiền?"

Mẹ xòe năm ngón tay: "Chừng này."

Tôi: "..."

Trông có vẻ rất tự hào.

Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi như vừa lừa gạt một thanh niên hiền lành chất phác.

Sau khi mẹ đi, tôi lê từng bước vào nhà.

Tống Trầm đang xem xét căn nhà.

Tôi: "Nếu anh thấy giá thuê hơi đắt, chúng ta có thể thương lượng lại."

Tống Trầm: "Cũng được, không đắt lắm."

Tôi im lặng vài giây, không nói gì.

Tống Trầm quay sang nhìn tôi: "Em nghĩ... tôi nghèo lắm sao?"

Tôi hỏi: "Chẳng lẽ... không phải?"

Tống Trầm cười: "Quán bar Đào Yêu là tôi cùng ông chủ Ngụy mở, nói cách khác, tôi là một trong những ông chủ."

"Còn quán cà phê đối diện Đào Yêu, cũng là của tôi."

"Nên hiện tại, tôi vẫn đủ khả năng thuê nhà của em."

Được rồi, hóa ra tôi mới là kẻ hề.

Tôi mỉm cười: "Vâng ạ, anh cứ xem xét kỹ, em xin phép lui trước."

Nói xong, tôi quay người đi ngay.

Lại một lần nữa mất mặt.

Nhưng lần này chạy trốn không suôn sẻ lắm.

Vừa đi được một đoạn thì nhận được bức ảnh Tống Trầm gửi tới.

Trong ảnh là một thùng giấy cũ kỹ.

"Vừa thấy trong góc phòng còn đồ linh tinh, em có cần không?"

Tôi liếc nhìn rồi đứng hình.

Trong thùng toàn sách vở lộn xộn, phía dưới lộ ra góc phong thư.

Tôi nhớ rất rõ phong thư đó.

Chính là bản nháp thư tỏ tình tôi từng viết!

"Em cần! Anh đợi đấy! Em qua ngay!"

Tôi gửi ngay một tin nhắn thoại rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Giờ chỉ cầu mong Tống Trầm đừng tò mò...

Năm phút sau, tôi quay lại phố Tây Bình.

Tống Trầm ôm thùng giấy đợi sẵn ở cửa.

Vẻ mặt bình thản.

Phù~

Tôi thầm thở phào, rồi điềm nhiên nhận lấy thùng đồ.

"Làm phiền anh rồi."

Khi chuẩn bị rời đi, Tống Trầm gọi tôi:

"Lâm Tinh, em... tối mai có rảnh không?"

Tôi gi/ật mình: "Có chuyện gì sao?"

Anh nhìn tôi: "Để cảm ơn em giúp tôi tìm được nhà tốt, tôi muốn mời em uống rư/ợu."

Tôi: "..."

Cảm ơn nhé, lại nhớ về những trò ngốc nghếch của mình rồi.

16

Nhưng tối hôm sau, tôi vẫn đến quán bar Đào Yêu.

Tối nay đông khách, Tống Trầm hơi bận.

Tôi ngồi đợi anh ở góc quán.

Phải thừa nhận, chàng trai chăm chỉ làm việc thật đẹp trai.

Tôi nhìn đôi tay anh lướt điêu luyện trên những dụng cụ pha chế... thật cuốn hút.

Nhưng không chỉ mình tôi nghĩ vậy.

Tôi mới lơ đễnh chút xíu đã thấy một người đứng trước quầy bar của Tống Trầm.

Trang phục sang trọng.

Bên tai văng vẳng tiếng bàn tán của khách:

"Thấy cô gái đó chưa?"

"Sao thế?"

"Cô ấy là VIP của quán này, nhà giàu có thế lực, đã để mắt đến anh pha chế rồi."

Lòng tôi thắt lại, không tự chủ bước về phía quầy bar.

"Tống Trầm, ngày nào tôi cũng đến đây đủ biết ý cậu rồi?"

"Giờ mời cậu uống ly rư/ợu mà cũng khó thế?"

Người phụ nữ tựa vào quầy bar, mắt không rời Tống Trầm, tay đưa ra ly rư/ợu.

Tống Trầm liếc nhìn, không động đậy.

Cô ta lại rót thêm ly nữa: "Nếu tiếp tục làm ngơ, hai ly cũng không xong đâu nhé."

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tôi hấp tấp bước tới.

Rồi cầm ly rư/ợu trước mặt Tống Trầm lên.

"Xin lỗi, khát nước quá, mượn ly nước."

Đừng hỏi.

Tôi cũng không hiểu sao mình nghĩ ra cái cớ vụng về thế.

Tôi uống cạn ly rư/ợu.

Rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ta, định cầm ly thứ hai.

Nhưng không thành.

Tống Trầm nắm lấy cổ tay tôi, ngẩng mặt lên nhìn.

Anh cầm ly rư/ợu còn lại, không chút do dự uống cạn.

Người phụ nữ nhìn chúng tôi.

Từ kinh ngạc chuyển sang khó chịu.

"Có bạn gái không nói sớm, để tôi mất công thế này, chán thật."

Cô ta tức gi/ận bỏ đi.

Tôi định nói gì đó thì thấy Tống Trầm buông tay, ngồi vật xuống ghế.

Nhìn dáng vẻ đó, lòng tôi lo lắng, không lẽ... say rồi?

Tệ hơn cả Lâm Lâm sao?!

Tôi cuống quýt đỡ anh ngồi thẳng, đúng lúc Ngụy Kiều Sinh bước vào.

"Ủa, chuyện gì thế?"

Tôi cười ngượng: "Hình như anh ấy say..."

Ngụy Kiều Sinh nhướng mày: "Say?"

Anh ta liếc nhìn Tống Trầm: "Uống bao nhiêu thế?"

Tôi: "Một ly."

Ngụy Kiều Sinh: "..."

"Tống Trầm vốn dĩ tửu lượng kém, chắc là say thật rồi."

Anh ta quay sang tôi: "Cô Lâm, phiền cô giúp chút được không?"

Tôi: "?"

"Cô giúp chăm sóc hộ anh ấy được không? Giờ quán đang đông, tôi còn phải tiếp khách."

Tôi nhìn Tống Trầm đang gục trên bàn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm