Tôi không kịp trò chuyện thêm với giáo viên, cầm tập thư tình về nhà.
20
Tôi nhìn chồng thư trên bàn, lập tức nhận ra phong thư của Châu Dương.
Chỉ có hắn mới chọn phối màu đỏ lẫn xanh lá.
Nét chữ thanh tú hiện ra trái ngược với vẻ ngoài của phong bì.
"Thôi được, tôi vẫn sợ cậu sẽ từ chối tôi."
"Dù miệng luôn bảo không cho cậu yêu sớm vì mấy gã kia không đáng tin (đúng là không đáng tin thật)."
"Nhưng thực ra là... tôi thích cậu."
"Tiểu Thư Hứa, cấm cười!"
Tôi vô thức nín cười.
Cái tên này... đọc được suy nghĩ người khác sao?
"Thư không hết lời, nếu cậu cho tôi cơ hội, tối nay đợi ở Tĩnh Phi Công viên."
Tôi gập phong thư lại.
Những lúc ngượng ngùng của Châu Dương trên trường quay đều có lý do.
Thậm chí sau khi yêu còn cực kỳ đeo bám.
Nghĩ đến đây, tôi cầm điện thoại xem tin nhắn hắn vừa gửi.
Châu Dương: [Vợ ơi, sao không nói từ láy? Nghe bảo nói từ láy dễ thương lắm.]
Từ khi yêu nhau, Châu Dương mê đọc bài chia sẻ kinh nghiệm trên mạng xã hội.
Thấy cái gì hay lại mang khoe với tôi.
Tôi nhắn đại: [M/ua cho em cái túi xách đi~]
Một lát sau.
Châu Dương: [Tôi gh/ét cậu (QAQ).]
[Khác hẳn lời đồn, chẳng ngọt ngào tí nào hu hu...]
Tôi: [Á~ Lại gh/ét em rồi à~]
[Thế không chơi với anh nữa.]
Châu Dương: [Á~ Lại không chơi với em nữa?]
Hắn trả lời tin nhắn m/ua túi: [M/ua!]
Tôi cười cất điện thoại, cầm bút viết thư hồi âm.
21
Lễ trao giải cuối năm.
Tôi và Châu Dương ngồi cạnh nhau.
Ngoài hắn ra, chồng Thẩm Từ - Bùi Ánh cũng là ứng viên sáng giá.
Khi xướng tên nam diễn viên chính xuất sắc.
Máy quay tập trung vào cả hai.
Nghe MC xướng tên Bùi Ánh.
Tôi quay sang định an ủi Châu Dương.
Ai ngờ hắn không buồn, đứng lên chúc mừng rất hào phóng.
"Diễn viên thực lực nhận giải, dù không phải tôi."
"Tôi vẫn chân thành chúc mừng."
Châu Dương nói thế.
Còn một chuyện thú vị.
Bùi Ánh sau phát biểu cảm tưởng đã cầu hôn Thẩm Từ tại chỗ.
Châu Dương gõ nhẹ tay vào thành ghế, ánh mắt xa xăm.
Chẳng biết đang nghĩ gì.
22
Kết thúc lễ trao giải.
Châu Dương bất ngờ khó chịu nên về trước.
Về đến nhà, hắn lên cơn sốt nhẹ.
Tôi đỡ hắn lên giường, rót nước cho uống.
Định đi lấy th/uốc thì bị hắn kéo tay lại.
Nước đổ ướt chăn.
Châu Dương mê man: "Cậu đi đâu?"
Tôi dỗ: "Em đi lấy th/uốc. Đổi phòng ngủ nhé?"
"Chăn ướt rồi."
Hắn gật đầu yếu ớt.
Sau khi cho hắn uống th/uốc, tôi lên微博 đăng ảnh đi sự kiện.
Bình luận tràn vào ào ạt.
"Phê quá! Vợ tôi nóng bỏng quá!!"
"Không dám tưởng tượng Châu Dương sống sung sướng thế nào."
"Tôi dám tưởng tượng đấy!"
"Hoa tai của chị giá 9 triệu à? (nghĩ ngợi)"
Cười lắc đầu, tôi vào thư phòng lấy lá thư đã viết sẵn.
Đặt bên gối Châu Dương đang ngủ say.
Tưởng tượng sáng mai hắn thấy thư sẽ thế nào.
Nhịn không được cười.
Bức thư tình năm 19 tuổi của Châu Dương, Hứa Thư không nhận được.
Nên năm 27 tuổi, Hứa Thư viết thư hồi âm cho Châu Dương 27 tuổi.
Bức thư muộn màng, cuối cùng đã đến tay đúng người.
Nhìn màn đêm và muôn vạn ánh đèn ngoài cửa sổ.
Đêm còn dài, còn nhiều thời gian để nói.
Bởi vì.
Xuân đến không muộn, tình đến cũng vậy.
-Hết-
Giang Giang không biết viết