Trời đã khuya, em tự đi ngủ sớm đi, đừng chạy lung tung nữa.
Vâng, em tuyệt đối không chạy lung tung đâu, thơm anh một cái.
Thơm.
Trao đổi vài câu ngọt ngào qua tin nhắn, Bùi Diễn bận việc rời đi.
Tôi thu điện thoại lại, tiếp tục vui chơi thả ga.
Hoàn toàn không để ý chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng sau đó.
15
Chơi đến tận khuya, tôi cũng đã thấm mệt.
Cùng bạn quay về sofa tiếp tục nhấm nháp.
Cậu ấy gọi mấy anh người mẫu chất lượng cao, không ngừng gọi "chị ơi" lại còn đút trái cây mời ăn.
Bạn tôi vỗ vai một trong số đó, say khướt nói:
"Đi, qua phục vụ bạn thân chị một chút, chị trả thêm tiền!"
Anh người mẫu vui vẻ đến ngồi cạnh tôi.
Dù say nhưng tôi vẫn phân biệt được nên làm gì.
Khoát tay từ chối, "Không cần, để em tự nhiên."
Bạn tôi càu nhàu:
"Em đừng động, hôm nay phải để chị giải phóng hoàn toàn cho em."
"Chơi vui rồi mà, ợ..."
"Mới tới đâu mà đã đủ, nhanh, đút em chị trái dâu đi."
Anh người mẫu nghe lời, lại chuẩn bị tiếp tục phục vụ.
Tôi tránh né theo phản xạ, mông đ/è lên chiếc điện thoại đang rung liên hồi.
"Khoan... khoan đã."
Tôi mơ màng nhấc điện thoại lên.
Chợt nhìn rõ màn hình.
Cơn say lập tức tan biến quá nửa.
Trời ơi!
Bùi Diễn giữa đêm khuya gọi cả chục cuộc, nhắn cả đống tin làm gì thế?!
Anh ấy gặp chuyện rồi sao?
R/un r/ẩy gọi lại, điện thoại vang lên đúng lúc.
Vẫn là Bùi Diễn.
Tôi vội vàng bắt máy, giọng lè nhè vì men rư/ợu.
"Bùi... Bùi Diễn, sao thế? Anh gọi em nhiều thế làm gì?"
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Đầu dây bên kia rất ồn.
Nhưng tôi không phân biệt được là tiếng nhạc từ phòng tôi hay phía anh.
Giọng nam tử bình thản khác hẳn vẻ tếu táo thường ngày.
Bình tĩnh đến lạ.
"Anh không sao, chỉ là hợp đồng vỡ trận nên về sớm thôi."
"Ừ ừ, không sao, đừng nản nhé."
"Anh không nản. Anh chỉ muốn biết, Thẩm Giai Kỳ, em đang ở đâu?"
Biết anh bình an, tôi thở phào.
Hơi men ập đến, giọng càng thêm ngọng nghịu.
"Em... em ở nhà mà."
"Anh vừa từ nhà em ra, em không có ở đó."
Tôi bóp sống mũi, né anh người mẫu đang nhiệt tình đút đĩa hoa quả, giọng mềm mại:
"Em đang ở nhà bạn."
"Nhà bạn nào lại có tiếng nhạc ầm ĩ giữa đêm thế? Bạn em sống ở club à?"
Tôi nghẹn lời.
Cái đầu say mềm chẳng nghĩ ra được lời thoái thác.
"Là... là..."
Đang loay hoay, anh người mẫu bên cạnh lại đưa trái cây mời ăn.
Vô cùng kiên trì.
Hẳn là không phục vụ được sẽ không buông tha.
Đúng là cao nhân.
Tôi định đớp lấy miếng trái cây để đuổi anh ta đi, giọng Bùi Diễn vang lên trước.
"Thẩm Giai Kỳ, em dám ăn thử một miếng đồ người khác đút xem."
Giọng điệu âm trầm.
Lạnh toát.
Lạnh đến nỗi tôi rùng mình.
Sao anh biết có người đang đút đồ cho tôi?
Mở thiên nhãn rồi à?
Như cảm nhận được điều gì, tôi ngẩng phắt đầu.
Bóng người đàn ông dựa cột không xa.
Anh cầm điện thoại, môi khẽ nhúc nhích.
"Lại đây."
Tôi hít một hơi đầy kinh hãi.
M/a q/uỷ gì thế này.
Chắc phải đổi cả thúng gạo nếp mới giải được rồi.
16
Tôi từng nghĩ đến trăm nghìn cách sụp đổ hình tượng tiểu thư thuần khiết.
Nhưng không ngờ lại là kiểu đối mặt tử thần đẫm m/áu thế này.
Tôi cúi gằm mặt theo Bùi Diễn, không dám hé răng nửa lời.
Giày cao gót khó đi, dáng đi xiêu vẹo.
Bùi Diễn liếc nhìn, chậm bước chờ tôi.
Khi lết được vào xe, định mở miệng giải thích, anh đã đạp ga mạnh khiến tôi ngả ngửa.
Giờ phút này, cơn say đã tan biến từ lúc nào.
Tỉnh táo đến mức có thể làm ngay đề thi đại học.
C/ứu tôi, phải xoa dịu người bạn trai đang như thùng th/uốc sú/ng này thế nào đây?
Bảo vừa bị chó ám?
Hay nói mình chỉ vào hộp đêm xin cơm?
Trong không khí ngột ngạt, xe dừng tại căn hộ cao cấp của anh.
Bùi Diễn bước xuống.
Anh rảo bước sang ghế phụ, túm lấy tôi đang lén lút định trốn.
Lực đạo vừa phải.
Thấy gương mặt không còn quá căng thẳng, tôi thở phào.
Bước vào phòng, tôi đã chuẩn bị sẵn bản báo cáo giải trình.
Đại khái toàn bộ xin lỗi.
Nếu anh không tha thứ, tôi sẽ khóc cho xem.
Tuyệt đối không chia tay!
Nhưng Bùi Diễn chẳng buồn nghe giải thích, rót ly nước ấm rồi đi tắm.
Tôi đành nuốt hết lời vào bụng.
Đến phòng tắm phụ tắm rửa qua loa.
Khi Bùi Diễn ra khỏi phòng tắm, tôi đã cuộn tròn trong chăn.
Quay lưng vào tường.
Run như cầy sấy.
"Quay lại đây, tường có vàng à?"
"Ừm..."
Tôi chậm rãi xoay người, ánh mắt nịnh nọt hướng về anh.
Sợ anh rút dây thắt lưng ra đ/á/nh.
Tưởng mặt anh sẽ khó coi, nào ngờ lại thấy nụ cười nửa miệng.
Anh véo má tôi, vòng tay kéo vào lòng.
"Nghĩ xong cách giải thích rồi?"
"Rồi ạ!"
Tôi lập tức thao thao bất tuyệt về chuyện lập hình tượng.
Tóm lại chỉ một câu: Vì quá yêu anh.
"Bùi Diễn, em thật không cố ý. Nếu anh thích mẫu người thuần khiết, em sẽ tiếp tục diễn, tuyệt đối không để anh thất vọng. Vậy chúng ta... đừng chia tay nhé?"
Tôi bứt rứt gặm móng tay.
17
Bùi Diễn nghe xong, bật cười.
Anh nói: "Thẩm Giai Kỳ, ai bảo anh thích mẫu người đó?"
"Không phải sao? Hồi đó anh bảo thấy em mặc váy trắng là khô họng rồi còn gì."
Bùi Diễn vờn mái tóc tôi, thong thả đáp:
"Đúng thật."
"Nhưng anh thích mọi mặt của em."
"Còn nữa..."
Anh siết ch/ặt tôi hơn, buông lời đầy ẩn ý:
"Em tưởng anh ng/u à?"
Câu nói khiến n/ão tôi quá tải.
"Vậy anh biết em đang diễn từ lâu rồi?"
"Ừ, tưởng em thích trò này nên anh không nói gì."
"..."
Trời đất!
Hiểu lầm to rồi!
Nhưng tôi vẫn thở phào.
Không diễn nữa, mở bài luôn.
Tôi cười toe toét hỏi: "Vậy tối nay anh gi/ận cái gì?"
"Anh gi/ận vì em nói dối đang ngủ, lén đi hộp đêm gọi trai."
"Anh đi vắng, em cô đơn lạnh lẽo mà."
"Lần sau đi công tác, em đi theo làm thư ký cho anh."
Tôi nghiêm mặt từ chối.
"Không, em có sự nghiệp riêng."
Sự nghiệp thu nhập 3 triệu5, chưa đủ tiền m/ua áo phông của Bùi Diễn.
Nghe vậy, anh bật cười đầy tư bản.
"Chà."
"...!"
Tôi gi/ận dữ xông tới, đ/á/nh nhau giỡn với anh.
"Cấm chê em!"
Bùi Diễn ôm eo tôi, giọng khàn đặc.
"Thẩm Giai Kỳ, gi/ận thì gi/ận, kéo quần anh làm gì?"
"Không nắm cái gì đó em mất ngủ."
"..."
Bùi Diễn thở dài.
"Đôi lúc anh hơi sợ độ dê của em."
Tôi nhe răng cười khành.
"Muộn rồi, lần này cấm chia tay!"
(Hết)