**Tại Cố lại khăng khăng nghĩ nghèo?**
04
Ninh San vào ngày 25 tháng Chạp.
Cô nói túc xá: đã đặt một phòng riêng, nay nhé?"
Mọi nhau, đều chút ngại ngùng.
Vốn túc xá thói quen này.
Ai thì chỉ nói "Chúc hoặc tặng một xiên hồ lô xong.
Đi dự tiệc quà không? Sau này đáp lễ không?
Đúng một từ trên trời xuống.
Điền Điềm đầu tiên đeo nghe.
San buồn "Mọi rảnh sao? Em đã m/ua bánh ngàn lớp rất ngon..."
Tôi dậy, giả vờ vui vỗ tay: gáp thế này, kịp quà cho đâu."
Cô mỉm cười: "Dĩ nhiên quà, em gh/ét nhất việc tặng quà lại, chỉ hát chúc được."
Nói xong liền lấy lắc vai tôi: "Vậy đồng ý rồi hả?"
Tôi đầu.
Những bạn cùng phòng còn lại cười gật.
Chỉ Điềm đồng vẫn dán vào màn hình máy tính.
Chiều hôm phòng giặt đồ, hỏi đi.
Cô trả lời, bội đ/á vào máy giặt.
Máy giặt ầm một hồi rồi mới chịu hoạt động.
Điền Điềm liếc tôi: "Tô Nhiễm, đang giở trò gì vậy?"
Tôi ngơ ngác.
Cô thì thào: "Cứ khăng khăng kết bạn yêu hiện tại Cố Dịch, thích hành hạ sao?"
Lúc này mới vỡ lẽ.
Hóa ra mấy ngày thái độ Điềm Ninh San đột nhiên nhạt.
Có lẽ thấy luôn cùng Cố Dịch, về phía tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay mềm mại véo nhẹ.
Giọng dịu xuống: "Tránh xa Đừng làm bình phong cho tiểu thư. Lẽ bạn?"
Ừ, lẽ bạn?
Nhưng đối diện thân thiện nỡ lùng khoảng cách.
Chẳng lẽ lại tính chiều lòng khác?
Tôi gh/ét cảm giác điểm này.
Điền Điềm rút tay ra, phàn nàn: "Cậu làm tớ đ/au rồi."
Nhưng giọng điệu vẫn thân thiết thường.
Tôi lại mùa năm ngoái.
Lúc nằm trên giường loay hoay biết mặc gì.
Trước khi vào đại học, khoác mùa vì bố "Mặc đồng phục được rồi."
Là Điềm cả buổi dẫn - kẻ m/ù - đổi mấy chuyến bus Outlet.
Cô chọn đồ giúp tìm ghép đơn, m/ua được chiếc vừa túi tiền, c/ứu khỏi cảnh mặc đồng phục 3 ở đại học.
Sau này, nhắc làm thêm ở viện.
Lòng ấm áp.
Ánh tràn đầy cảm xúc.
Điền Điềm "Đừng tớ thế, ngượng lắm."
Ninh San thò đầu ra vẫy: "Tô Nhiễm, Điềm, thôi!"
Tôi Điềm.
Cô "ừ" một tiếng.
Cô nỡ lùng.
Mọi vượt cái phòng ấm áp khách sạn.
Quản lý tận tay chỉ đạo nhân viên đĩa trái cây, xuống hỏi San thể đồ chưa.
San đầu.
Món lần lượt được ra.
Căn phòng rộng chỉ mấy túc.
Không khí thoải mái, đồ ngon.
Ăn xong, dẹp, cắm nến bánh.
Cố xuất hiện.
05
Anh bó tím hồng.
Vai khoác phủ vài bông tuyết.
Mọi mình, đồng loạt tôi.
Ninh San để chỉ "Anh làm gì?"
Giọng Cố dịu dàng: chúc em vui vẻ.
Ngoài trời tuyết rơi, chuyện nói."
San bảo chúng đợi chút rồi ta.
Một lúc sau, quay lại, rạng rỡ.
Điền Điềm đầu bật lửa "tách tách".
Chốc đã thắp nến.
Cô "Xong rồi, đi."
San ngạc nhiên vẫn chắp tay nhắm mắt.
Ánh tuyết lẽo chiếu vào.
Đột nhiên lóe cô.
Tôi kỹ: ngón tay San đã đeo chiếc nhẫn kim cương nhỏ.
Lòng một tiếng, thứ gì xuống vực sâu.
Điền Điềm tạp.
Tôi thở nhẹ, nhủ: Biết làm được?
Sách đã dạy rồi: "Trai lấy vợ giàu", chỉ tại nghe.
Hát xong bài chúc mừng, chúng San về cổng trường.
Cô về nhà thăm bố mẹ nay.
Điền Điềm họp, ở quảng trường dặn dò:
"Về phòng đi, trên bàn tớ rư/ợu.
Không nỗi buồn mà giải quyết được, nếu đủ thì thêm."
Tôi đầu nghe lời.
Tay túi, lang thang một giữa quảng trường.
Trăng sáng, tuyết mới trắng đ/au lòng.
Có từ sau kéo dữ hỏi: "Tô Nhiễm, em đã nói gì San?"
Tôi suýt ngã, vừa vững đã thấy vô liêm sỉ Cố Dịch.
Hắn nhíu mày: "Nói đi, em đã nói gì ấy?"
Tôi đáp: "Liên quan gì anh?"
Hắn dừng lại: "Đừng ảo tưởng quan trọng."
"Quan trọng hay không, quyết định."
Trần Gia Dương tình cờ ngang.
Anh tập tài liệu, mải cảnh náo nhiệt nên trượt lao tới trượt băng.
Dáng cao, đà mạnh.
Cố ngã chổng vó, giấy đầy người.
Vài hắn nằm im ch*t.
Trần Gia Dương hai chân dài, thăng bằng tôi.
Cố lồm cồm dậy: "Anh sẽ nói bảo tin lời em."
Tôi phớt lờ.
Trần Gia Dương hỏi: "Đến viện không? cùng nhé."
Tôi đầu, xuống giúp nhặt giấy.
Trên lối mòn rừng cây viện.
Tuyết đọng trên cành.