Năm Chiêu Bình thứ 13

Chương 1

04/09/2025 09:58

Kết hôn với Giang Triệt được mười năm, ta cùng hắn đã như người dưng nước lã.

Hắn vấn vương nơi phòng thê thiếp, thường xuyên đến tửu lầu thanh lâu m/ua vui, hoặc vì mỹ nhân nào đó mà vung tay tiêu vạn kim.

Ngày sinh thần, ta uống rư/ợu say khướt.

Tỉnh dậy lần nữa, trước mặt lại là Giang Triệt đang lo lắng nhìn ta.

"A Dung, nàng tỉnh rồi?"

Ta giáng mạnh một t/át vào mặt hắn:

"Ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ta?"

Hắn ngơ ngác nhìn ta, mặt mày đầy kinh ngạc.

"A Dung, ta làm nàng gi/ận rồi sao?"

Ta sững sờ, nhìn gương mặt còn non nớt của hắn, chợt tỉnh ngộ.

Đây không phải Giang Triệt mười năm sau - kẻ đã xa lạ với ta.

Đây là Giang Triệt mười năm trước - chàng trai yêu ta như mạng sống, một lòng muốn cùng ta đầu bạc răng long.

01

Giang Triệt dẫn về nhà người thị thiếp thứ mười một.

Kim thị da trắng như tuyết, tính tình lại hoạt bát kiều diễm.

Giang Triệt yêu chiều không rời.

Đêm ấy, sân viện kia được đưa vào mấy lần nước nóng.

Hẳn là cuộc mây mưa thật thỏa thuê.

Mãi đến canh khuya, đèn trong viện mới tắt hẳn.

Vân Hàn ngồi cùng ta suốt đêm trong sân.

Nhìn vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên trời, ta thẫn thờ thốt lên:

"Vân Hàn, người nói xem, con người dễ thay lòng đổi dạ đến thế ư?"

Vân Hàn cúi đầu, không đáp được lời nào.

Ta tự giễu cười, nâng chén rư/ợu lên tự rót tự uống.

Giang Triệt đã quên, hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của ta.

Cũng quên mất, năm mười sáu tuổi khi hai nhà họ Tống họ Giang vừa đính hôn.

Hắn mừng rỡ không giấu nổi, ở góc khuất người lớn không để ý, lén nắm tay ta dưới tay áo.

"A Dung, từ nay về sau, mỗi năm sinh nhật ta đều sẽ cùng nàng qua."

"Năm này qua năm khác, chúng ta mãi mãi bên nhau."

Nhưng hắn đã lâu lắm rồi không cùng ta đón sinh nhật.

Ta cũng đếm không xuể, đây là lần thứ bao nhiêu ta không đợi được hắn.

Ta lắc đầu.

Tiếp tục nâng chén.

Vân Hàn lo lắng nhìn ta:

"Phu nhân, nương nương không thể uống thêm nữa."

Chẳng biết là đào hoa nồng quá, hay rư/ợu không say người người tự say.

Ta đặt chén xuống, chống tay lên bàn đ/á, đầu óc choáng váng.

"Vân Hàn, đỡ ta vào nghỉ đi."

Đêm ấy, ta ngủ ngon đến lạ thường.

Tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng tỏ.

Ta uể oải mở mắt, lấy tay che ánh nắng chói chang.

"Vân Hàn?"

Nhưng trước mặt lại là gương mặt đầy lo âu của Giang Triệt.

Hắn thận trọng đưa tay vuốt mặt ta:

"A Dung, nàng tỉnh rồi?"

02

Nhìn thấy hắn, cơn gi/ận dồn nén bấy lâu trong lòng bỗng trào dâng.

Đưa tay t/át mạnh vào mặt hắn.

Cười lạnh, môi run run:

"Ngươi còn dám đến?"

"Giang Triệt, ngươi còn mặt mũi nào gặp ta?"

Giang Triệt sửng sốt, sờ má đỏ ứng.

Mặt mày ngơ ngác.

"A Dung, ta làm nàng tức gi/ận sao?"

Trong mắt hắn thoáng chút uất ức, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Kéo vạt áo ta.

"A Dung, nếu ta làm điều gì khiến nàng không vui, ta xin lỗi nàng được không?"

"Hiện giờ nàng còn đang ốm, đừng nóng gi/ận kẻo hại thân."

Hắn vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ.

Đôi môi sưng đỏ vì t/át khiến cảnh tượng trở nên khôi hài.

Ta chợt lặng đi.

Bỗng nhận ra điều bất thường.

Kết hôn với Giang Triệt mười năm, hắn đã chán ta.

Không những không bước vào phòng ta, mà còn tiếc lời nói với ta.

Hơn nữa đồ đạc trong phòng này...

Tim ta thắt lại.

"Giang Triệt, hiện tại là năm Chiêu Bình thứ mấy?"

Giang Triệt gi/ật mình, đưa tay sờ trán ta.

Lẩm bẩm:

"Cũng không sốt mà."

"A Dung, sao ngủ một giấc mà nàng đần độn thế?"

Hắn bĩu môi.

"Hiện tại là tháng sáu năm Chiêu Bình thứ mười ba, ba tháng nữa đến tiết thu vàng, chúng ta sẽ thành hôn."

"A Dung, nàng quên rồi sao?"

Ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Một giấc ngủ tỉnh dậy, ta đã trở về mười năm trước?

Giang Triệt thấy ta đờ đẫn, thở dài:

"A Dung, nàng nghỉ ngơi đi đã."

"Vài hôm nữa, ta lại đến thăm nàng."

Hắn đưa ta một khối ngọc bích tròn trịa óng ánh.

Nở nụ cười ấm áp:

"A Dung, nàng vốn thể hàn, khối ngọc ấm này có công hiệu dưỡng thân, ta đặc biệt tìm về đấy."

Hắn vuốt tóc mai cho ta.

"Vài ngày nữa, ta đến Phẩm Hương Lâu m/ua quế hoa cao nàng thích nhất nhé?"

"Không cần."

Ta lắc đầu.

Ném mạnh khối ngọc ấm xuống đất, quả quyết:

"Giang Triệt, ta muốn hủy hôn với ngươi."

"Từ nay về sau, ngươi không cần đến Tống phủ nữa."

03

Giang Triệt không sao hiểu nổi, vì sao ta chỉ bị cảm mạo thông thường, ngủ một giấc say.

Tỉnh dậy đã đòi hủy hôn.

Ta đuổi hắn ra khỏi phòng.

Hắn đứng lì ngoài sân, sốt ruột đi vòng quanh.

Giọng nghẹn ngào:

"A Dung, vì sao chứ?"

Tiếng hắn càng lúc càng gấp gáp.

"A Dung, nếu ta làm sai điều gì, nàng cứ nói ra."

"Nàng đừng như thế được không?"

Ta lặng lẽ đứng sau cửa sổ.

Nhìn chàng thiếu niên cúi đầu, rũ vai, đôi mắt đỏ hoe.

Ta đến c/ầu x/in phụ thân hủy hôn với Giang gia.

Cha trầm giọng, sai người lấy gia pháp.

"Dung nhi, phải tại bình thường quá nuông chiều con rồi?"

"Hôn ước với Giang thị đã định từ nhỏ, sao có thể hủy ước được?"

Ta chỉ biết gào khóc lắc đầu.

Mười năm sau, Giang Triệt sẽ xa cách ta, trở thành kẻ xa lạ.

Khó khăn lắm mới trở về mười năm trước, ta nhất định không muốn gả cho hắn, lặp lại bi kịch cũ.

"Nếu phụ thân thấy con hủy hôn mất mặt, xin đưa con đến chùa tu hành."

Thấy ta kiên quyết, cha tức gi/ận vô cùng.

Vung roj gia pháp đ/á/nh xuống người ta.

Ta nghiến răng chịu đựng, nhất quyết không chịu khuất phục.

Đến khi sắp ngất đi.

Có người từ ngoài cửa xông vào, lấy thân che chở cho ta.

"Tống bá phụ, xin đừng đ/á/nh A Dung nữa!"

Những nhát roj trút xuống người hắn.

Hắn nhăn mặt chịu đ/au, cắn ch/ặt môi.

Nhưng nhất quyết không chịu rời đi.

04

Phụ thân sửng sốt, dừng tay.

"Giang Triệt? Cháu đến làm gì thế?"

Giang Triệt đỡ ta dậy.

Run run thì thầm bên tai:

"A Dung, nàng thà chịu gia pháp cũng phải hủy hôn với ta?"

Ta gắng rời khỏi vòng tay hắn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
4 Vượt Rào Chương 16
5 Thai nhi quỷ Chương 27
9 Thừa Sanh Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6