Tôi ngăn cản tác dụng, quyết buông chấp nhận, sao thiếu chút tiền đó.
Khi đưa dưới chung vừa xuống thì khóa xe lại: mời chút à?”
Ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài chiếu vào, khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh, mắt dịu nồng nhiệt: “Muộn rồi, đi.”
“Mới tám giờ, muộn gì đâu?”
Chủ sợ nữa mình chế được.
“Thiển nhẫn tâm…”
Biết giả vờ, trong lòng mềm nhũn.
Không nhịn được, cúi gần, vốn hôn má anh, ngờ quay đầu đi, nụ hôn xuống môi.
Chưa kịp kinh ngạc, tay mạnh mẽ ôm eo gần, nhịp đ/ập xạ.
Tay nắm nhẹ tay anh, trong gian kín, bầu khí dần trở nên mơ hồ, nhiệt cả hai lên, mình sắp ngạt thở.
Và mẹ tôi, đúng này xuất hiện.
Tôi bó sao bà chọn đúng thời thế?
Tôi và Tư như hai học sinh bị bắt gặp ngoan ngoãn theo bà lầu.
Nhưng bà nói gì nhiều, chỉ hỏi đã ăn cơm chưa.
Sau trả lời đã ăn rồi, bà hỏi Tư mẹ dạo này thế nào, Tư nói mẹ lịch rồi.
Rồi bà hỏi công dạo này thế nào.
Tôi nổi: mẹ gì thì nói thẳng, vòng vo.”
Tôi hiểu bà quá mà.
“Vậy nói thẳng nhé.” Bà Tư Minh, đứa rốt cuộc bao giờ kết hôn?”
Tim thắt chen vào: như thế quá không?”
Bà trừng mắt tôi: “Tôi hỏi ấy, im đi.”
“…”
“Cô, cháu và Thiển hẹn hò với mục kết hôn, này cô yên tâm. Còn bao giờ kết hôn…” tôi, “Cháu đương nhiên nóng chỉ muốn ngay lập tức. cháu phải tôn trọng ý nguyện của Thiển.”
Chuyện gì thế đ/ập thình thịch.
“Khi nào cháu cầu hôn thành sẽ nói với cô và mẹ cháu.”
Cầu hôn?
Tiến triển hơi hôm nay mới ngày đầu hẹn hò.
“Không ta quen nhau nhiều rồi, Thiển.”
Tôi kinh ngạc: “Sao gì?”
Mẹ nào, kịp thần trong chỉ còn hai tôi.
Kỷ Tư ý ra, thẳng vào tôi.
“Tâm tư hiện rõ mặt, khó đoán.
Ừ thì được.
“Tiếp tục chứ?”
“…Anh nên đi.”
“Vừa nãy bị mẹ làm gián đoạn, phải bù đắp cho anh.”
…
Cho “bù đắp” dài lâu và mật kết thúc, đã bị hôn mắt long nước, môi đỏ “Đã… rồi chứ?”
“Vẫn s/ay rư/ợu dễ nhất.”
Anh thở dài, ôm vào trán tựa tôi: “Em không, đợi khoảnh khắc này đã bảy năm, thể ôm cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận.”
Hơi thở phả làn da trần của tôi, hơi ngứa, nhịn lên.
“Ừm ừm, rồi, nên đi.”
“…”
…
Về sau mới thì trong chiếc xe đón Dặc Dương, Tư thỉnh thoảng trong đó.
Khi chờ Dặc Dương tan học, mỗi trường, tôi.
Hình như mỗi ngày tan học đã trở thành thói quen của anh.
…
Ngày thi đại học kết thúc, chiếc ô do bảo xế mang đến.
Chỉ đó, lực nghiệp gia đình lớn, phải mạnh mẽ để tiếp quản, thể phân tâm vào khác, nên sau cân kỹ, lặng lẽ nước ngoài.
Tuy nhiên những ở nước ngoài, theo dõi tôi, học thứ ba, sợ đương, tốt nghiệp đã thường xuyên nước.
Và chuyện sau rồi.
Tôi nói sao trước trùng hợp thế, cứ gặp hoài, thì tất cả những tình cờ gặp gỡ người mưu tính từ lâu.
…
Mẹ dạo này rất thường xuyên với mẹ Tư Minh, rõ ràng chuyện còn gì, họ đã cả đặt tên gì rồi.
Đối với này rất bất lực.
“Xem để họ bồng cháu nội cháu ngoại, ta phải cố gắng thêm.”
Kỷ Tư ghế sofa, ánh mắt nồng ch/áy chằm chằm tôi.
“…Thời gian còn rốt cuộc nào?”
Anh nhướng mày, từng tiến gần, chuồn vào hít hơi sâu.
“Tối nay về.”
(Hết)