Anh ấy "Mạnh Hoa, có với em."
Sau đêm trở thành quá khứ, lời xin với tôi, ép buộc chịu những điều khó chịu mang đến nữa.
Tôi thể phớt lờ quầng thâm quanh mắt anh.
Đêm ngủ ngon, vậy.
Tôi đồ anh, nhắc đến để trên trang điểm.
Tôi chẳng tâm trạng lầu lấy đồ giúp anh.
Tôi "Tống đợi thời điểm hợp bưu điện trả lại cho anh."
Anh vội giải tặng cho tôi.
Tôi cảm sự sốt hoảng thể hiện này thật nực cười.
"Tôi biết, quản được cái kiểu này anh."
"Vì vậy, chối quyền làm chủ trao cho đấy."
Anh liên tục cam đoan thay rằng vào hành động.
Cái gọi hành gì?
Chẳng sau phát hiện tình đúng chỗ bên lập tức chia người nữ thôi.
Thực chất chẳng gì đêm qua.
Định dùng chút hành nhỏ nhoi để chuộc lại.
Hôm quỳ gối xin lỗi, hôm nay lời xin cùng món trị.
"Tống mọi lầm đều có cơ hội hai."
10
Tống ngồi cạnh dùng bữa sáng.
Vì đến quán nhiều bà chủ quen đặt về phía Thành.
Dùng chung thìa, chung vốn thói quen trước chúng tôi.
Anh thục từng trong ra.
Đây tật x/ấu phát hiện ra sau chúng đến với nhau.
Tôi với lại gh/ét đậu.
Lúc cười "Mạnh Hoa, bố mẹ chiều đến mức nào mới chiều cái tật này thế?"
"Không sao, chiều em."
Từ đó, giúp đậu, sau này làm rất tốt.
Tôi qua, chăm chú đậu.
Tôi với anh: "Tống bỏ đi, sạch thì nữa đâu."
Anh dừng tay, đừng gan mình.
Anh nhắc lại chưa sạch, khiến phải.
Tôi nhăn nhổ ra, chậu cây biết b/ắn trong game.
Tôi thật nhàm chán, quay ra cửa thì hút bởi người nữ khoác xanh nước hồ bên ngoài.
Từ đêm đến giờ, dường như dễ dàng chú ý đến màu xanh nước hồ.
Cô nhìn chằm chằm vào chỗ chúng tôi, có như nhìn tôi, có nhìn nhìn người phía trước chúng hơn.
Rồi lấy điện gọi số nào đó.
Tống vừa cho thì chuông điện vang lên.
Khoảnh khắc này, mới biết kiểu khoác xanh nước hồ khiến luyến tiếc thế nào.
11
Sau tắt điện lại đổ chuông.
Lần nữa tái nhợt, lấm tấm mồ hôi.
Đôi mọi chuyện dùng hợp ngẫu nhiên" để diễn tả.
Như tình phát hiện tình mới chục phút trước làm đám cưới.
Như thử hôm trùng với kiểu người nữ này.
Lúc tập trung vào câu cuối mới thức nhìn sang.
Nên tưởng nỗi đến lặp lại khắc hoảng gặp.
Hóa ra nguyên nhân chính tình trúng hệt.
Trớ thay, đẹp nên nó hỏi câu hỏi định mệnh.
Lúc nghĩ gì? Có cảm quá mắn, mọi manh cách lớp giấy mỏng, cần chạm nhẹ hết?
Tống tắt ba, cuối cùng ra người nữ ngoài cửa sổ.
Tôi chuyển sự chú ý sang bữa trước được sạch đẩy sang một bên.
Không được biểu cảm anh, để ý lặng lẽ chuyển điện sang chế độ im lặng dưới bàn.
Rồi nghe "Mạnh Hoa, có chút ra cứ đi."
Anh đứng dậy bước ra cửa, biết tự giác đi vào khuất.
Tôi người nữ kia đi theo.
Nếu biết nghĩ họ có qu/an gì.
12
Cảnh này sao quen thế.
Ba năm gái cũ hiện.
Cô phớt lờ tôi, thẳng tiến đến trước công khai nói:
"Tống anh, chúng mình quay lại đi."
Tống y như hôm nay: "Mạnh Hoa, để xử lý chuyện này."
Anh bỏ đứng đó, bước đi ngoái đầu, người cũ thì hớn hở chạy theo.
Trông rất tự chọn theo ý mình.
Tôi từng đọc nhiều câu chuyện tình "bạch nguyệt quang" đ/á/nh bại, nên trong dám kỳ vọng vào mình.
Bốn năm yên ổn bên người cũ hiện, điều hài nhất.